(136)
Tới lúc Hắc Khải gọi lại, Lưu An vừa lái xe vừa gấp gáp báo cáo:
- Nhị thiếu gia, Vân tiểu thư đang ở trong tay của kẻ đeo mặt nạ kia, tên đó giả mạo Cố Thừa Duật rồi đưa cô ấy tới một nơi hoang vắng.
Lưu An vừa nói vừa cố nhìn kĩ xem đây là nơi nào để còn gửi địa chỉ cho Hắc Khải, xe phía trước cuối cùng cũng dừng lại tại một công xưởng bỏ hoang.
- Đúng rồi, là một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Lưu An chợt thốt lên, Hắc Khải nghe xong tức giận nắm chặt điện thoại trong tay, lập tức bảo Lưu An định vị vị trí chính xác của mình rồi gửi cho anh.
Cầm theo cả ống thuốc giải, Hắc Khải bắt đầu lái xe ra khỏi biệt thự trên núi, anh cố lái xe thật nhanh để có thể tới kịp lúc.
Lưu An đã gửi vị trí cho anh, nơi đó cách khá xa thành phố, nhanh nhất cũng phải hơn 1 tiếng rưỡi mới tới nơi.
Chết tiệt thật.
Hắc Khải không còn nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đạp ga để tới thẳng con đường chính.
Trong lòng anh thầm cầu nguyện rằng Vân Vy sẽ không sao.
Nếu không, nhất định anh sẽ chính tay giết Phong Ức!
...
Ngồi trong xe, Vân Vy đã sớm nhận ra điều bất thường.
Thứ nhất, nhìn chiếc xe này cô thấy rất lạ, chưa từng nhìn thấy Cố Thừa Duật lái nó bao giờ.
Thứ 2, Cố Thừa Duật sẽ không gọi tên cô là "Vân Vy", cô càng thêm nghi hoặc trong lòng, chất vấn Phong Ức:
- Anh đưa em tới đây làm gì?
Nhìn xung quanh hoang vắng, Vân Vy cảnh giác cao độ.
Thế nhưng Phong Ức không trả lời, cuối cùng rẽ xe vào khu công xưởng bỏ hoang rồi mới dừng xe lại.
Vân Vy có ý định bỏ trốn, nhưng cô biết đã quá muộn màng rồi.
Phong Ức lập tức bắt cô lại, dùng sức lôi cô tới chiếc ghế gỗ.
Vân Vy không ngừng ra sức giãy giụa, nhưng cũng chỉ như trứng chọi đá.
Phong Ức tức giận giáng cho cô một cú tát thật mạnh khiến cho cô đau đớn, sức phản kháng cũng yếu dần:
- Muốn sống thì ngoan ngoãn chút đi.
Phong Ức đặt Vân Vy lên ghế rồi lấy dây thừng đã mua sẵn trói chặt cô lại.
Cô giãy giụa một cách yếu ớt, trừng mắt nhìn hắn:
- Anh không phải Thừa Duật, rốt cuộc anh là ai?
Phong Ức vẫn mặc kệ, chờ tới khi đã chắc chắn trói cô trên ghế, hắn ta liền cầm điện thoại ra và bấm gọi một dãy số.
Mãi, ở đầu dây bên kia mới có người trả lời.
Phong Ức cất giọng xảo quyệt:
- Cố Thừa Duật, vợ anh đang trong tay tôi, có muốn cứu vợ mình hay không?
Vân Vy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Phong Ức gọi điện cho Cố Thừa Duật, quả nhiên là cô đã bị lừa, nhưng tới giờ mới biết thì đã quá muộn màng.
Cố Thừa Duật ở bên kia đang có công việc, khi nghe Phong Ức nhắc đến Vân Vy thì lập tức bật dậy.
Khẩu khí này, chỉ có Phong Ức mới dám làm vậy? Cố Thừa Duât lạnh giọng cảnh cáo:
- Cậu mà dám đụng vào cô ấy thì tôi sẽ không tha cho cậu.
Phong Ức nghe vậy chỉ bật cười khanh khách, tựa như vừa nghe được câu chuyện cười đầy thú vị:
- Đừng nhiều lời, cho anh thời gian 2 tiếng phải tự mình mang 1 tỷ tới đây.
Nếu có thêm người thứ 3 nào biết, tôi sẽ giết cô ta.
Nếu như chậm một phút, tôi cũng giết cô ta.
Phong Ức không để cho Cố Thừa Duật nói thêm một câu nào thì thẳng thừng tắt máy.
Hôm nay bắt cóc Vân Vy chính là để tống tiền, lấy một số tiền khổng lồ đủ để Phong Ức và Mạc Y Nhiên sống đến hết đời.
Không chỉ thế, đợi tới khi Cố Thừa Duật đến thì Phong Ức sẽ lấy tiền trước, rồi tiện thể tiễn hai vợ chồng Cố Thừa Duật xuống chầu Diêm Vương luôn.
Chỉ có như thế thì hắn và Mạc Y Nhiên mới có thể yên tâm sống tiếp được.
Vân Vy lúc này không thể bình tĩnh nổi nữa, khi nãy lúc Phong Ức nghe điện thoại cô không cố giãy giụa là vì không muốn để cho Cố Thừa Duật kích động vì mình.
Chờ tới khi Phong Ức tắt máy, cô mới chất vấn hắn:
- Anh rốt cuộc là ai, tại sao lại bắt cóc tôi?
Phong Ức vứt điện thoại sang một bên, lúc này mới cười thật tươi nhìn Vân Vy.
Hắn ra tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối:
- Vân Vy à Vân Vy, 6 năm trước tôi lừa cô đi hiến thận cho Mạc Y Y, mới thế mà đã quên rồi sao? Hay là cô đã tha thứ cho Cố Thừa Duật rồi?
Câu nói của Phong Ức như một gáo nước lạnh tạt vào khuôn mặt Vân Vy, khiến cho cô trợn mắt kinh hãi.
6 năm trước, những kí ức đen tối đó lại hiện về trong cô.
Lúc đó khi hiến thận xong, cô rất đau khổ tới biệt thự Cố gia tìm Cố Thừa Duật, nhưng cuối cùng lại bị Mạc Y Nhiên sỉ nhục.
Tất cả những chuyện đó, thì ra không phải là Cố Thừa Duật làm.
Cố Thừa Duật không hề biết gì cả, là cô đã trách lầm hắn rồi ư?
Càng nghĩ Vân Vy càng thêm kích động, thế mà cô lại luôn ôm hận thù trong lòng, nói với hắn vết sẹo này vết sẹo kia.
Căn bản là hắn không hề biết cô đang nói gì, nhưng vẫn nhận lỗi về mình và cầu xin cô tha thứ.
Vân Vy như sụp đổ hoàn toàn, tại sao, tại sao cô lại luôn bị lừa.
Vì cái chết của ba, cô suýt nữa giết nhầm Cố Thừa Duật, và cô còn ôm hận hắn.
Nhưng thì ra rất cả đều là do cô ngu ngốc bị lừa hết lần này tới lần khác.
Vân Vy đau khổ tột cùng, thà hơn cô chết đi còn hơn, bây giờ lại trở thành gánh nặng của Cố Thừa Duật như vậy, cô rất áy náy.
Phong Ức nhìn tâm trạng đau khổ của Vân Vy thì trong lòng càng thêm hả hê, hắn ta lạnh lùng nói:
- Cố Thừa Duật đối xử với Mạc Y Nhiên thế nào, tôi cũng sẽ đối xử với cô thế đấy.
Nghe kích thích đúng không?
Vân Vy tức giận trừng mắt:
- Anh giết tôi cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép làm hại Thừa Duật.
Nếu không, tôi thành ma cũng phải lôi anh đi cùng.
- Chà chà, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng sao?
Phong Ức không hề tức giận mà chỉ cười, lập tức dùng băng dán miệng cô vào, không cho cô tiếp tục nói nữa.
Vân Vy biết giãy giụa cũng vô ích, chỉ khiến cô thêm tốn sức mà thôi.
Lúc này cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thừa Duật rơi vào bẫy của Phong Ức mà không thể làm gì khác.
"Thừa Duật...xin anh đừng tới.
Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, từ đầu tới cuối đều là em ngu ngốc.
Vì thế nên hãy để em tự làm tự chịu, có như vậy em mới cảm thấy thanh thản..."
...
Ở bên kia, Cố Thừa Duật gấp gáp chạy tới bãi đỗ xe, gọi điện cho Ôn Hằng và Vũ Luận nhanh chóng cầm thẻ đi ngân hàng rút tiền.
Với tài sản của Cố Thừa Duật thì 1 tỷ cũng không phải một con số quá lớn, chỉ bằng số tiền mà trước kia hắn vung tay với mấy cô tình nhân mà thôi.
Nhưng mà giao dịch lớn như vậy thì chắc chắn sẽ phải tốn một khoảng thời gian nhất định, chỉ một mình Cố Thừa Duật và hai người thuộc hạ chắc chắn cũng không kịp.
Cố Thừa Duật liền gọi cho Hàn Dạ Ảnh và Hứa Minh, nhờ họ giúp đỡ.
Hứa Minh và Hàn Dạ Ảnh cũng không dám chậm trễ và lập tức đi tiến hành giao dịch rút tiền.
Tuy nhiên, do số lượng rất nhiều trong thời gian ngắn nên có lẽ sẽ không kịp, Cố Thừa Duật sốt ruột nhìn đồng hồ, thầm cầu nguyện rằng hai mẹ con Vân Vy vẫn bình an.
Nếu cô mà xảy ra chuyện thì hắn sẽ không sống nổi mất.
Hắn sẽ điên lên và mất kiểm soát, sẽ muốn giết người.
Hàn Dạ Ảnh khuyên Cố Thừa Duật nên báo cảnh sát, nhất định mục đích của Phong Ức không hề đơn giản.
Cố Thừa Duật cũng không ngu ngơ gì mà tự mình tới như lời của Phong Ức, nhưng hắn sẽ tự mình giết chết Phong Ức nên không cần cần tới cảnh sát làm gì.
Bời vì Cố Thừa Duật đã nói, ai tổn thương đến Vân Vy thì hắn sẽ không tha cho kẻ đó.
Xử lí xong Phong Ức thì hắn sẽ quay sang tính sổ với Mạc Y Nhiên sau.
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...