Vân Vy giơ con dao lên, nhắm thẳng vào trái tim của Cố Thừa Duật.
Lúc cô chuẩn bị hạ dao xuống thì đột ngột bàn tay bị nắm lại.
Cố Thừa Duật đã mở mắt từ khi nào, hắn giữ tay cô rồi ngồi dậy.
Vân Vy không ngừng giãy giụa, mặc cho bàn tay đang bị Cố Thừa Duật nắm chặt lại.
- Buông tôi ra, tôi phải giết anh...
- Vy, em bình tĩnh lại...
Cố Thừa Duật hơi dùng sức khiến cho tay cô bị đau, cô cuối cùng cũng phải buông con dao xuống giường.
Cố Thừa Duật vội vã ôm chặt cô lại:
- Em hận anh đến thế sao?
Cố Thừa Duật đau lòng vô cùng, thì ra khi nãy cô chủ động như vậy là vì có mục đích.
Mục đích của cô là giết hắn.
Hắn phải làm sao, phải làm sao cô mới tha thứ cho hắn?
Vân Vy vẫn điên cuồng muốn đẩy Cố Thừa Duật ra, cô gào lên:
- Buông tôi ra, tôi phải giết anh!
Cố Thừa Duật vẫn từ từ an ủi cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Nhưng dù hắn có an ủi thế nào cô cũng không chịu, cuối cùng hắn cũng bất lực buông cô ra.
Vân Vy lại nhặt con dao lên, cô lúc này như người điên mất hết lí trí, đâm thẳng một nhát vào ngực trái của Cố Thừa Duật.
- Hự...
Nhát dao của cô đâm xuyên qua da thịt, đâm trúng vào vết thương chưa khỏi của hắn, nhưng cô không hề biết hắn còn có vết thương do bị trúng đạn này.
Cố Thừa Duật nắm lấy bàn tay cầm dao của cô đang cắm vào ngực mình, hắn đưa lên một bên má của mình.
Bàn tay cô nhuốm máu của hắn, máu từ vết thương chảy ra rất nhiều.
Nhưng điều hắn quan tâm bây giờ là cô:
- Vy, em được tự do rồi, em đi đi, đưa theo cả Tiểu Nghiêm đi.
Còn nữa, trả lại cả Vân thị cho em, mai em gặp Vũ Luận nói chuyện nhé.
Cố Thừa Duật nói trong đau đớn, vết thương ngoài da lúc này không đau đớn bằng vết thương trong tim.
Không phải là vì cô ra tay với hắn nên hắn mới buông tay, mà là vì sợ cô đau lòng.
Cuối cùng hắn cũng quyết định buông tay cô, để cho cô đi tìm nửa kia thật sự yêu thương mình.
Cô sống vui vẻ hạnh phúc là hắn vui rồi.
Vân Vy nhìn Cố Thừa Duật thống khổ nói, vì cớ gì mà lòng cô lại nhói đau tới vậy? Hai tay cô run run, Cố Thừa Duật từ từ buông tay của cô ra.
Cô vô thức nhìn lên ngực hắn, máu đã rơi xuống nhuộm ga trải giường trắng tinh.
Nhưng khi nãy hắn vừa nói sẽ trả lại tự do cho cô, hắn vừa nói bây giờ cô có thể đi.
Cô vội vã rời khỏi giường, mặc lại quần áo.
Trước khi rời đi, cô hơi khựng lại, muốn quay lại xem xem Cố Thừa Duật thế nào rồi.
Nhưng cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng mà không nỡ rời khỏi, cho nên cô đã dứt khoát không quay đầu lại.
Cô vào phòng Tiểu Nghiêm, thằng bé đang ngủ.
Cô không đánh thức thằng bé mà bế thằng bé lên, lặng lẽ rời đi trong đêm.
Cô không cầm theo đồ đạc gì cả, vì tất cả đều là đồ của Cố Thừa Duật, một xu cô cũng không lấy.
Lúc cô chuẩn bị khởi động xe, nhưng không sao khởi động được.
Hình như là xe hết xăng rồi.
Tiểu Nghiêm lúc này mới mở mắt ra, thấy mình và cả mẹ đang ngồi trong xe, thằng bé dụi dụi mắt hỏi:
- Mẹ ơi, mình đi đâu ạ? Giai Tuyết đâu, và cả chú Duật nữa?
Câu nói của Tiểu Nghiêm khiến cho lòng cô nhói đau, trái tim cô rất đau, đau giống như bị chính con dao sắc nhọn khi nãy đâm vào tim.
Vì sao đạt được mục đích rồi cô lại chẳng hề vui vẻ thế này?
Đột nhiên cô giật mình, nhớ ra là có gì đó không đúng.
Khi nãy cô không thể đâm được sâu như vậy, vì sau cuộc hoan ái kia cô đã bị rút sạch sức lực rồi.
Vậy tại sao lại nhiều máu chảy ra như vậy?
Nghĩ tới đây, cô vội vã mở cửa xe chạy vào nhà.
Tiểu Nghiêm thấy mẹ vội vàng nên cũng lon ton chạy theo, vì buổi tối Tiểu Nghiêm cực kì sợ ma.
Vân Vy mở cửa phòng Cố Thừa Duật, chạy tới thì thấy hắn đã nằm bất tỉnh trên giường.
Cô hoảng sợ vô cùng, lay người hắn:
- Cố Thừa Duật? Anh...anh bị sao vậy? Anh mau tỉnh dậy đi?
Nhưng dù cô có cố gọi tên hắn thế nào thì cũng không thấy hắn trả lời.
Bàn tay cô đặt trên ngực hắn, càng ngày càng nhiều máu.
Lúc này cô mới vội vã tìm điện thoại của hắn để gọi cho Vũ Luận.
...
2h sáng, phòng cấp cứu vẫn còn sáng.
Ở bên ngoài ai ai cũng lo lắng hoảng sợ.
Khi nãy tiếng động trong nhà lớn quá đã đánh thức Giai Tuyết dậy, hiện giờ cả Giai Tuyết và Tiểu Nghiêm đều có mặt ở đây.
Tiểu Nghiêm ôm Giai Tuyết khóc lóc, khi nãy thằng bé thấy rất nhiều máu, thằng bé rất sợ:
- Huhuhu, Giai Tuyết ơi, chú Duật sẽ không sao chứ? Huhu...
Giai Tuyết chỉ biết vỗ lưng Tiểu Nghiêm an ủi.
Cô bé rất buồn, rất lo lắng, nhưng không khóc.
Cô bé lại vô thức nhìn Vân Vy, không hiểu khi nãy cô Vân và ba đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ biết là trên người Vân Vy có rất nhiều máu, hai tay máu cũng đã khô rồi.
Là máu của ba.
Ôn Hằng lúc này mới chạy tới nơi.
Nửa đêm nghe Vũ Luận gọi điện, Ôn Hằng đã lập tức lái xe tới đây:
- Sao rồi, sao rồi?
Vũ Luận nhìn Ôn Hằng, lắc đầu:
- Vẫn đang cấp cứu.
Ôn Hằng nổi nóng, đấm lên tường:
- Rốt cuộc thiếu gia bị làm sao? Không phải vết thương đã đỡ rồi sao? Biết thế hôm nay tôi ngăn cản thiếu gia xuất viện rồi...
Vũ Luận lập tức đạp Ôn Hằng một cái, không cho anh ta tiếp tục nói.
Cố Thừa Duật từng dặn dò chuyện hắn bị thương đừng để cho Vân Vy biết.
Ôn Hằng bị Vũ Luận đá một cái thì mới giật mình, thấy Vũ Luận đang nhìn về phía Vân Vy, anh ta mới giật mình nhận ra sự có mặt của Vân Vy ở đây, và cả hai đứa nhỏ nữa.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi, câu nói của Ôn Hằng đã rơi hết thảy vào tai Vân Vy.
Khuôn mặt cô biến sắc, tái nhợt lại.
Cô vội vã chạy tới túm cổ Ôn Hằng, điên cuồng tra hỏi:
- Anh ấy bị thương? Bị thương lúc nào cơ?
Ôn Hằng lần đầu thấy Vân Vy kiểu này, cứ như là biến thành một người khác vậy.
Năm đó bị lấy đi thận cũng không thấy cô điên cuồng như bây giờ.
Anh ta định nói ra nhưng bị Vũ Luận ngăn lại:
- Vân tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lại đã.
Chờ bác sĩ cấp cứu xong thì mới biết tình hình được.
Tuy Vũ Luận không cho phép Ôn Hằng nói, nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ, Vân Vy đoán chắc chắn bọn họ đang có chuyện giấu cô.
Nghĩ lại khi nãy Cố Thừa Duật chảy rất nhiều máu, cô gần như sụp đổ.
Cô ngồi bệt xuống sàn.
Có phải trước đó hắn bị thương không? Cô không biết nữa, trái tim cô rất đau đớn.
Thì ra trả thù xong nó lại không hề hả hê như cô nghĩ.
Vậy năm đó Cố Thừa Duật trả thù cô xong, hắn có đau khổ như cô bây giờ không?
Cô thậy sự không biết?
Lúc đó đèn cấp cứu tắt đi, bác sĩ và y tá bước ra.
Nhìn ai ai cũng bất lực, thở dài.
Vân Vy lúc này mới vùng dậy, cô vội vã chạy tới trước mặt bác sĩ:
- Bác sĩ, Cố Thừa Duật sao rồi, anh ấy sẽ ổn chứ?
Bác sĩ cũng bị giật mình, rồi sau đó lại lắc đầu thờ dài:
- Lẽ ra vết dao đâm không sâu lắm, nhưng lại đâm trúng vào vết thương bị trúng đạn, là vết thương chỉ cách tim vài xen ti mét.
Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
- Sao cơ?
Câu nói của bác sĩ như sấm sét dữ dội đánh ngang qua tai cô, cô vô cùng kinh hoàng.
Cố Thừa Duật thật sự bị trúng đạn? Không thể nào, sao có thể như vậy chứ?
Thế nhưng khi nãy hắn bịt mắt cô vào để làm gì?
Vân Vy hoàn toàn sụp đổ, giương đôi mắt vô hồn nhìn Cố Thừa Duật được đẩy ra, y tá chuẩn bị đắp màn trắng.
Ngay cả Vũ Luận và Ôn Hằng cũng bị đứng hình, không dám tin đây là sự thật.
Vân Vy vội vã chạy tới bên giường của Cố Thừa Duật, nước mắt lã chã rơi xuống:
- Thừa Duật...anh...anh tỉnh lại cho em! Anh đừng đùa như vậy được không, không vui đâu...
- Thừa Duật, anh có nghe em nói không? Em sai rồi, tất cả đều là lỗi của em.
Vậy nên anh tỉnh lại được không? Anh không thể bỏ Tiểu Nghiêm một mình không cha được.
- Cố Thừa Duật xấu xa, anh đừng ngủ nữa mà, em xin anh...
- Thừa Duật...em...em vẫn rất yêu anh.
Không, em chưa hề hết yêu anh.
Cô gào khóc, có gọi hắn như nào, có gọi bao nhiêu lần hắn cũng không tỉnh.
Chẳng nhẽ...chẳng nhẽ đây chính là hình phạt mà ông trời trừng phạt cô sao?
Ôn Hằng kích động vô cùng, định tới đẩy Vân Vy ra nhưng bị Vũ Luận ngăn lại.
Anh nhìn sang Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết đang tủi thân đứng một góc, lập tức bước tới kéo hai bé đi.
Dẫu sao cả hai còn quá nhỏ, không nên đứng đây chứng kiến.
Giai Tuyết được Vũ Luận kéo đi, nhưng cô bé vẫn ngoảnh mặt lại nhìn Vân Vy đang khóc lóc sướt mướt.
Có lẽ...cô bé hiểu sương sương được những chuyện đang diễn ra.
Ôn Hằng bị Vũ Luận kêu ra ngoài, dù không cam lòng nhưng vẫn phải ra ngoài trước.
Trước phòng cấp cứu chỉ còn mình Vân Vy, cô không ngừng gọi tên hắn, nhưng dù gọi thế nào cũng không có ai trả lời nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...