Ông Xã Vô Liêm Sỉ
Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân nhìn thấy hai cô nàng như vậy liền nhận ra lỗi sai, vội vàng đuổi theo.
Vào nhà, hai người nhìn thấy Trương Doãn nhàn nhã uống trà còn Mộc Dao và Hạ Lam thì đùng đùng sát khí.
Quách Mộc Dao lườm Cẩn Thiệu Lăng, cáu gắt nói:
"Vào đây làm gì? Muốn kết hôn mà, muốn sinh con mà, sao không chở nhau đi đăng ký kết hôn rồi tự sinh con đi?"
Cẩn Thiệu Lăng không biết bây giờ nên làm gì để cô bớt giận, dịu giọng giải thích:
"Anh không có ý đó…"
Thẩm Quân cũng giải thích với Hạ Lam.
"Tiểu Lam, bọn anh chỉ đùa nhau thôi mà.
Không cố ý chọc giận bọn em"
"Đùa kiểu gì vậy? Lôi bọn em ra đùa à?" Hạ Lam tức giận lườm Thẩm Quân.
"Thích đùa phải không? Vậy không cưới nữa.
Hừ!" Mộc Dao tức giận bỏ lên phòng.
"Ở đây đùa tiếp đi!" Hạ Lam cũng đi theo, bước lên nấc thang đầu tiên cô quay người lại, vẻ khó chịu: "Không được đi theo!"
Nói xong thì cô trở về phòng mình.
Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân thì ngớ người ngồi xuống sofa thấy Trương Doãn đang nhàn nhã uống trà, Thẩm Quân hỏi:
"Sao ông không nói hộ bọn cháu?"
"Ta có nói cũng vô ích, hai đứa tự suy nghĩ nên xin lỗi thế nào đi." Trương Doãn uống một ngụm trà, bình thản trả lời.
Trên lầu Quách Mộc Dao mở cửa phòng và bước ra, Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng liền có được một chút hy vọng, nhưng lại bị xói cho một gáo nước lạnh.
Cô không bước xuống cầu thang mà đi thẳng đến phòng Hạ Lam, từ lúc cô rời khỏi phòng mình cho đến lúc cô vào phòng Hạ Lam còn chẳng ngó xuống nhìn anh lấy một cái.
"Reng Reng Reng" Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Quân vang lên.
"Alo, mẹ?" Anh vội nghe máy, giọng anh mang một chút sợ hãi.
"Con đón được con dâu tương lai của mẹ chưa?" Khả Hi - mẹ Thẩm Quân hỏi.
"A...dạ…" Mẹ không nhắc thì tí nữa mình cũng quên, bây giờ lỡ lời chọc con dâu tương lai của mẹ giận biết làm sao đây?
"Ấp úng cái gì? Con không đón được Hạ Lam à?"
Chắc là vậy rồi!
"Con có nghe mẹ nói không?"
"...dạ, có, con đang nghe."
"Con gặp tiểu Lam chưa?"
"Dạ rồi! Nhưng mà lúc nãy..." Thẩm Quân định nói nhưng lại không dám nói.
"Nhưng cái gì? Con chọc con bé giận rồi đúng không? Mẹ nói cho con biết, hôm nay con không đưa được Hạ Lam về đây thì cũng đừng về nữa!" Khả Hi đoán được ý của con trai liền la mắng cậu.
"Tút tút tút." Chưa kịp giải thích với mẹ thì bà đã cúp máy.
Thẩm Quân bắt đầu cảm thấy bất an.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Thẩm Quân bị mẹ mắng chợt nhớ đến ông nội anh đang đợi anh đưa Mộc Dao và ông ngoại của cô ấy đến nhà dùng cơm.
"Brè brè brè" Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó liền ập đến.
Cẩn Thiệu Lăng nhận được cuộc gọi của ông nội mình.
"Thằng nhãi ranh, mày ngủ ở đâu rồi à, tiểu Dao và bạn của ta đâu?" Từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói khàn khàn của Cẩn Sùng Khải.
"Ông à, con đang ở nhà của tiểu Dao!" Cẩn Thiệu Lăng trả lời trong lo sợ.
"Bạn ta đâu?" Cẩn Sùng Khải nghi người hỏi.
"Ở đây ạ." Cẩn Thiệu Lăng bật loa ngoài để tùy cơ ứng biến khi Cẩn Sùng Khải hỏi về chuyện gì đó rồi vội đưa máy cho Trương Doãn.
"Lão chưa đi à?" Giọng nói khàn khăn của Cẩn Sùng Khải lại vang lên.
"Chưa…" Trương Doãn nhìn Cẩn Thiệu Lăng đang tỏ vẻ cầu xin trước mặt, lại nói: "Lại để lão phải chờ rồi, xin lỗi nha bạn già."
"Phù" Không bị nhắc đến chuyện rước cháu dâu cho ông, khiến Cẩn Thiệu Lăng thở phào nhẹ nhõm.
"À tiểu Dao đâu rồi?"
Cẩn Thiệu Lăng nghe câu hỏi này của Cẩn Sùng Khải liền biến sắc, lúng túng trả lời:
"...tiểu, tiểu Dao đang, đang..."
Thấy anh lúng túng Trương Doãn liền nói thay, giọng ông vẫn trầm khàn:
"Nó đang chuẩn bị trên lầu, bọn tôi đang đợi nó."
"Vậy à.
Vậy không phiền mọi người nữa." Nói xong Cẩn Sùng Khải trực tiếp tắt máy.
"Phù" Cẩn Thiệu Lăng gỡ được cây dao đang treo trên cổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...