Edit: Cookie
🍪🍪🍪
Trong tiếng ồn ào náo động, Trịnh Gia chật vật nằm trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc, mà Bùi Trạm đang đứng ở bên cạnh hơi mỉm cười, nhìn có chút lạnh lẽo.
Tạ Triêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng cười trộm.
Trịnh Gia làm sao chịu nổi vũ nhục như vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên, sau đó được mấy Alpha thương hương tiếc ngọc nâng dậy.
Có một tên liếm cẩu* nhịn không được chỉ trích Bùi Trạm, "Vừa rồi mày đứng gần như vậy, rõ ràng có thể đỡ được Trịnh thiếu gia."
*Nguyên văn là《舔狗》liếm cẩu: Chỉ loại người không từ thủ đoạn (không có liêm sĩ, tôn nghiêm) để tiếp cận và lấy lòng người khác.
Bùi Trạm khẽ mỉm cười, "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy."
Trịnh Gia âm thầm nghiến răng, Bùi Trạm không nhìn thấy sao? Rõ ràng là hắn né tránh!
Không chờ người khác cãi lại, Tạ Triêu hai tay cắm vào túi, đung đưa lắc lư đi đến, lười biếng nói: "Làm thế nào, Alpha của tôi còn phải gánh trách nhiệm bảo hộ Omega khác?"
Tạ Triêu có thân phận tôn quý, Alpha vừa rồi giúp Trịnh Gia nói chuyện cũng không dám tiếp tục nhiều lời.
Trước đây, Trịnh Gia ỷ vào Chu Nghi Nam thương tiếc, không ít lần làm Tạ Triêu gian nan, vì Tạ Triêu thích Chu Nghi Nam, nên đa số uất ức có thể chịu đựng đều nén nhịn, thời gian trôi qua, hai người này lại càng không thèm kiêng nể, giờ phút này một ngụm khí nghẹn trong ngực cũng có thể nhẹ thở ra, Tạ Triêu thế mà sinh ra vài phần ảo giác "Mình rốt cuộc đã làm cái quái gì trong khoảng thời gian này?"
Hóa ra khi không có Chu Nghi Nam, cậu có thể sống càng thêm vui sướng. Không cần xem sắc mặt người khác, cũng không cần đón ý nói hùa theo bất luận kẻ nào, còn có một Bùi Trạm...... Tạ Triêu nhìn về phía Bùi Trạm, vừa lúc Bùi Trạm đi đến trước mặt cậu.
Bùi Trạm giúp Tạ Triêu sửa sang lại mái tóc hơi rối, sau đó cúi người, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, "Tôi không có để ý đến cậu ta."
Vành tai Tạ Triêu ửng đỏ, vội vàng gật đầu.
Bùi Trạm đứng ngược sáng, thân hình thon dài, dung nhan đẹp đẽ, Tạ Triêu không thể không thừa nhận, vào khoảng khắc hiếm thấy này, trái tim cậu rung động, đặc biệt là khi Bùi Trạm không chút do dự cự tuyệt Trịnh Gia, lựa chọn đứng về phía cậu.
"Làm sao lại nóng như vậy?" Bùi Trạm dùng mu bàn tay hơi lạnh phủ lên trán Tạ Triêu, trầm giọng hỏi.
Tạ Triêu có chút luống cuống gạt tay Bùi Trạm ra, thầm nghĩ người này không phải biết rõ còn cố hỏi? Trêu chọc làm cho cậu động tâm.
Bùi Trạm lại một lần nữa sờ sờ, sắc mặt hơi nghiêm lại, "Hình như em phát sốt."
Phát sốt? Tạ Triêu theo bản năng chạm vào gương mặt, dường như không chỉ là nóng bình thường.
"Em còn việc gì nữa không?" Trong mắt Bùi Trạm lộ ra vẻ lo lắng, "Không còn chuyện gì quan trọng nữa thì tôi đưa em về, em rất nhanh sẽ......"
Bùi Trạm còn chưa nói xong, Tạ Triêu cũng đã hiểu được, cậu nhanh sẽ đến kỳ phát tình, đây là thời kỳ mà Omega cực kỳ yếu ớt, bất luận là cảm mạo phát sốt đều sẽ kèm theo tin tức tố thất thường, không thể xem nhẹ.
Tạ Triêu có chút do dự, Bùi Trạm lại giống như hiểu ra cái gì, rất tự nhiên mà nắm tay cậu, "Tôi đưa em về nhà."
Tạ Triêu tùy ý để Bùi Trạm dắt đi, lần đầu tiên có cảm giác được người ta quan tâm bảo hộ, xác thật cũng không tệ lắm.
"Một đóa hồng đầy gai như Tạ thiếu gia cũng có thể chịu đựng được, không sợ đâm tay hay sao?" Trong đám người không biết ai hô lên một câu, Tạ Triêu đột nhiên quay đầu lại, mọi người đều dời tầm mắt đi, nhưng biểu tình trên mặt lại thể hiện rõ ràng là đang chờ xem kịch.
Tạ Triêu xoay người, ánh mắt tối lại, cậu tuy rằng xuất thân từ danh gia vọng tộc, nhưng danh tiếng lại không tốt, một phần là do ba năm cậu liều mạng theo đuổi Chu Nghi Nam, còn lại là bởi vì tính tình cậu không tốt. Ai lại không thích Omega dịu dàng đáng yêu, lễ phép hiểu chuyện? Nhưng Tạ Triêu đi tới chỗ nào đều mang theo khí thế khiêu ngạo của cậu ấm nhà giàu, nhưng ở Tân Thành* lại ít ỏi không bao nhiêu Alpha có thân gia bối cảnh sánh ngang với cậu, những Alpha khác có thể quyến rũ được Tạ Triêu thì tốt, nhưng vấn đề là bọn họ không dụ dỗ được, qua thời gian dài, lòng tự tôn của Alpha sẽ không cho phép bọn họ thừa nhận rằng Tạ Triêu là một Omega tốt.
*Nguyên văn là 《楠城》Hán Việt là Nam Thành, mà bối cảnh truyện từ đầu là ở Tân Thành 《滨城》, mình cũng không biết ý tác giả viết ở đâu, nên dựa theo bối cảnh truyện mình xin được phép sửa lại là Tân Thành nhé.
Ba người thành hổ*, lâu ngày, Tạ Triêu trong miệng mọi người trở thành ngôi sao không thể với tới, nhưng cũng không có ai muốn hái xuống, thậm chí còn mang một chút tâm lý cực đoan, muốn nhìn thử xem kẻ nào xui xẻo có thể chấp nhận được cậu chủ lớn này.
*Nguyên văn là《三人成虎》là một câu thành ngữ chỉ ba người đàn ông nói chuyện làm nên một con hổ có nghĩa là tin đồn lặp đi lặp lại trở thành sự thật.
Chu Nghi Nam cự tuyệt Tạ Triêu, cũng có nguyên nhân này trong đó, dù sao hắn ta cũng là Alpha, không muốn trở thành một người đàn ông nương thân vào giới quyền quý, mà Trịnh Gia lại khác, có thể làm Alpha sinh ra cảm giác thỏa mãn, tự hào.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Bùi Trạm mang theo vài phần khôi hài nhìn qua, sau đó kéo Tạ Triêu ôm vào lòng, "Hoa hồng gai? Thì vẫn là hoa hồng, ngay cả cánh hoa hồng các người cũng không thể chạm được, còn dám ở đây ghen ghét cái gì?"
Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.
Bùi Trạm đảo mắt, sinh ra mấy phần diễm lệ lẳng lơ, "Hơn nữa, Tiểu Triêu dịu dàng, các người đã gặp qua chưa?"
Ngụ ý là các người chưa thấy qua, thực sự rất hút hồn.
Tạ Triêu bị kín đáo khen ngợi một hồi, tim loạn nhịp lại mờ mịt, cậu cũng không có dịu dàng nha......
Trên đường trở về, nhiệt độ cơ thể Tạ Triêu tăng cao, cả khuôn mặt bị sốt đến đỏ bừng, nhịp thở khi chậm khi nhanh, cả người mệt mỏi không có một tia khí lực. Bùi Trạm lập tức liên hệ bác sĩ gia đình, đồng thời phóng thích ra một chút tin tức tố để trấn an Tạ Triêu.
Tạ Triêu theo bản năng nhích lại gần lồng ngực Bùi Trạm, thậm chí có chút nôn nóng mà sát đến bên môi người đàn ông, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Bùi Trạm, Tạ Triêu mới như tỉnh mộng, đẩy Bùi Trạm ra, lắp bắp, "Xin, xin lỗi......"
"Việc này có gì mà xin lỗi?" Bùi Trạm siết chặt vòng tay ôm eo Tạ Triêu, hắn châm chước một chút, nhẹ giọng nói, "Tình huống của em thật sự không ổn, tin tức tố của tôi sợ cũng đã bắt đầu không có tác dụng?"
"Hả?" Tạ Triêu không hiểu Bùi Trạm có ý tứ gì.
"Có cần tôi giúp em đánh dấu tạm thời không?" Bùi Trạm mở miệng, nói xong vội vàng bổ sung một câu, "Tôi không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không có bất kỳ động cơ không sạch sẽ gì đó, chỉ là em vẫn luôn dựa vào thuốc ức chế, tiếp tục như thế không phải biện pháp, càng đến gần kỳ phát tình, tình trạng này sẽ càng khó chịu đựng hơn."
Tạ Triêu tin tưởng Bùi Trạm không phải loại người này, chẳng qua, đánh dấu tạm thời...... Có thể làm trên người Omega mang theo hơi thở Alpha trong khoảng thời gian ngắn, tuân theo bản năng, so với bất kỳ thuốc ức chế nào đều hữu hiệu hơn.
Tạ Triêu lẳng lặng nhìn Bùi Trạm, trong mắt hắn là một màu xanh biếc trong suốt, không có nửa điểm tạp niệm, càng quan trọng hơn là cậu không kìm nén được nội tâm khát cầu.
Chỉ một người này thôi!
Để cho hắn đánh dấu!
Trong lòng cậu có một giọng nói đang ra sức gào thét.
Toàn thân Tạ Triêu chợt căng thẳng, cơ bắp không nhịn được co giật một chút, gần như cùng lúc cậu nảy ra ý nghĩ này, mãnh thú trong đã kêu gào muốn lao ra ngoài, Tạ Triêu nắm lấy tay Bùi Trạm, sau đó bị đối phương nắm trở lại, cậu cắn răng tự hỏi thật lâu, rốt cuộc gật đầu, "Được, vậy đánh dấu tạm thời đi."
Xe mới vừa ngừng ở chung cư cửa, Bùi Trạm liền ôm Tạ Triêu đi ra, hắn vội vàng đá văng cửa phòng, sải bước lên lầu, thân hình nhìn như mảnh khảnh, nhưng lại tràn đầy sức lực.
Bùi Trạm đặt Tạ Triêu lên giường, lại lo lắng Tạ Triêu không vượt qua được chướng ngại trong lòng, hắn chỉ bật một chiếc đèn ở đầu giường, trong phòng ngủ tia sáng tối tăm.
"Chúng ta xác nhận một lần cuối, thực sự đánh dấu tạm thời?" Thanh âm Bùi Trạm khàn khàn trầm thấp, đầu ngón tay tinh tế lướt qua môi Tạ Triêu.
Tạ Triêu mím môi, gian nan gật đầu, "Ừm."
Lời vừa dứt, Bùi Trạm đã hôn lấy Tạ Triêu, nụ hôn này ban đầu thực nhẹ, cũng thực dịu dàng, nhưng khi không khí xung quanh bắt đầu trở nên nóng bỏng ám muội, hết thảy đều dần dần mất khống chế, một tay Bùi Trạm lót ở sau đầu Tạ Triêu, một tay kéo cổ áo ra, lộ ra tuyến thể bị ẩn giấu tuyến thể phía dưới.
Tin tức tố hai bên giao triền với nhau, chết tiệt! Tạ Triêu mắng trong lòng, cậu cảm thấy loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, bay bổng, không giấu được thư sướng.
"Mau...... Đánh dấu......" Tạ Triêu đứt quãng.
Ngón tay Bùi Trạm vuốt ve xung quanh tuyến thể một chút, cười nói, "Gấp không chờ nổi?"
Tạ Triêu có chút tức giận, "Không muốn thì thôi, tôi...... Ưm!"
Tạ Triêu bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, nhịn không được cắn ngón tay, trong mắt đã sớm bao phủ một tầng hơi nước, cậu chịu không nổi mà quay đầu lại, Bùi Trạm vừa lúc cắn vào tuyến thể của cậu, tin tức tố điên cuồng dũng mãnh tràn vào cơ thể, trong đầu Tạ Triêu lấp lóe từng trận ánh sáng trắng, thậm chí cậu còn tự hỏi tin tức tố của Alpha có phải hay không đều mạnh mẽ như vậy? Tin tức tố của Bùi Trạm nồng đậm đến mức cậu gần như không chống đỡ nỗi!
Bàn tay Bùi Trạm men theo eo Tạ Triêu đi xuống, lại thăm dò, sau đó sờ đến tiểu Triêu đã đứng thẳng.
Tạ Triêu thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thanh âm cậu nhỏ như muỗi kêu, "Đừng......"
"Không có việc gì." Bùi Trạm hôn hôn lên vành tai Tạ Triêu, như ý nguyện hôn người ta đến khó nhịn nổi thở dốc, tay Tạ Triêu nắm chặt lấy ga giường, giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống, qua một lúc, cậu cuối cùng thật nhẹ thở ra một hơi dài.
Bùi Trạm lấy khăn giấy trên bàn lau khô cho Tạ Triêu, giọng nói cực khàn, "Tôi đi phòng tắm."
Tạ Triêu hiểu ý tứ Bùi Trạm, quay đầu đi lung tung gật gật.
Chờ Bùi Trạm vào phòng tắm, trong lòng Tạ Triêu lúc này vẫn còn sợ hãi mà mở to mắt, thành thật mà nói, cậu rất tận hứng, đây là cảm giác chưa từng có, cậu khinh thường chuyện đầu hàng trước tin tức tố, nhưng tin tức tố của Bùi Trạm lại kiến cậu say mê.
Chu Nghi Nam cũng có thể làm được sao? Tạ Triêu nháy mắt đưa đáp án, không thể. Cậu từng cảm giác qua tin tức tố Chu Nghi Nam, hoàn toàn không giống nhau.
Chờ bác sĩ gia đình chạy tới, Tạ Triêu và Bùi Trạm đều đã dọn dẹp thỏa đáng, bác sĩ là một thanh niên ngoài ba mươi, vừa vào cửa đã ngửi thấy hai loại tin tức tố, xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, hắn ngước đôi mắt, chắc chắn hỏi, "Đánh dấu tạm thời?"
"Ừ." Bùi Trạm đáp, còn Tạ Triêu thì mặt đã đỏ bừng, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
Bùi Trạm bình tĩnh quan sát Tạ Triêu, Tạ thiếu gia trong lời đồn lưu lạc khắp chốn hồng trần, lại ngây thơ đến bất ngờ, làm lòng hắn sục sôi nóng bỏng một trận.
Bác sĩ kiểm tra cơ bản cho Tạ Triêu một chút, nói với Bùi Trạm, "Tin tức tố trong cơ thể đã tạm thời ổn định, bởi vì đây là lần đầu tiên Tạ thiếu bị đánh dấu, cho nên hiệu quả vô cùng tốt, nhưng khi đến kỳ phát tình vẫn là phải tiến hành đánh dấu hoàn toàn."
Bùi Trạm nhíu mày, "Đánh dấu tạm thời không được sao?"
"Không được." Bác sĩ lắc đầu, "Tạ thiếu trước kia vẫn luôn sử dụng thuốc ức chế, kỳ phát tình sẽ phá lệ kịch liệt."
Bùi Trạm gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ, tôi đã biết."
Tạ Triêu ở bên cạnh nửa câu cũng không thể chen vào, bác sĩ và Bùi Trạm người hỏi người đáp, thật giống như...... Giống như Bùi Trạm là Alpha đã định của cậu vậy.
"Hai ngày này có khả năng sẽ sốt nhẹ, Omega trong khoảng thời gian này đặc biệt suy yếu, nhất định phải chú ý cẩn thận." Bác sĩ thu lại đồ đạc của mình.
Tạ Triêu cuối cùng cũng có thể mở miệng, "Cũng không có khoa trương như vậy."
"Có." Bùi Trạm lẳng lặng nhìn sau, sau đó bảo đảm với bác sĩ, "Tôi sẽ nhìn chằm chằm em ấy."
Bác sĩ sâu xa khó đoán cười cười, "Vậy là tốt rồi."
Bác sĩ đi rồi, Tạ Triêu lại bắt đầu lúng túng, đừng nhìn cậu là cậu ấm nhà họ Tạ, nhưng ba mẹ công việc làm ăn bận rộn, bắt đầu từ lúc tiểu học cậu đã học tự chăm sóc bản thân, nếu không sao chung cư có thể trừ một dì giúp quét dọn ra thì không có thêm một người nào khác?
"Anh là tôi bỏ tiền mướn về, quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì?" Tạ Triêu nói thẳng ra, lời vừa nói xong liền hối hận, cậu ảo não vò đầu, muốn nói thêm cái gì cứu vãn, lại chết sống không nói nên lời.
Bùi Trạm nhìn ra, giơ tay sờ sờ đầu Tạ Triêu, "Muốn ăn cháo gì?"
Tạ Triều buột miệng thốt ra, "Cháo trứng vịt bắc thảo thịt băm."
"Tôi đi nấu."
Tạ Triêu nhìn bóng lưng Bùi Trạm, hắn không có giận đúng không? Cậu không khỏi cảm thán: Bùi Trạm thật là quá tốt.
Sau khi đánh dấu một thời gian ngắn, Tạ Triêu suy yếu mấy ngày, làm cái gì cũng không hăng hái, luôn muốn ngủ, nhưng thân thể lại vô cùng thoải mái, không còn cảm giác ngột ngạt như có thứ gì khao khát muốn ra khỏi lồng ngực.
Chung cư chỉ có Tạ Triêu và Bùi Trạm, Bùi Trạm chăm sóc người rất tỉ mỉ, Tạ Triêu mới ban đầu còn có chút kháng cự, không đến hai ngày liền hoàn toàn chịu thua trước sự dịu dạng của Bùi Trạm, thậm chí còn thầm cảm thấy không hưởng thụ thì chính là kẻ ngốc!
Tạ Triêu lại nằm trên sofa ngủ rồi, trong mơ hồ cậu bị bế lên, chóp mũi truyền đến hương thơm lành lạnh chỉ thuộc về Bùi Trạm, Tạ Triêu thoải mái than thở một tiếng, vô ý thức câu lấy cổ Bùi Trạm.
Bùi Trạm nhếch lên khóe miệng, người này, trái tim này, hắn có thể từng chút ôm vào trong ngực, Tạ Triêu chỉ có thể là của hắn.
Chỉ có chính Bùi Trạm biết, hắn đã chờ đợi Tạ Triêu bao lâu, trước đây còn có Chu Nghi Nam, nhưng hiện nay cái trở ngại duy nhất này cũng đã biến mất.
🍪🍪🍪
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...