Sau nhiều lần luận động, Cố Viễn Tranh thử hết tư thế này hết tư thế khác trong phòng, kéo Dung Tiêu Hoan từ bàn ra đến cửa rồi lại chống tay lên ghế, tạo nên một bức tranh sinh động không dành cho trẻ em dưới 18.
“Hoan Hoan… Hoan Hoan…”
Đêm đoạn chạy nước rút, Cố Viễn Tranh không ngừng gọi tên cô, sau đó là hơn hai mươi lần ra vào nữa anh mới trút hết những tinh tuý vào cơ thể cô.
Dung Tiêu Hoan mệt lừ người ngồi nằm dài ra bàn, đôi mắt lim dim muốn ngủ.
Anh cởi áo sơ mi khoác cho cô, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô rồi bế cô ra về.
Trở về biệt thự, vì cả hai vừa “làm việc quá sức” nên mồ hôi chảy ra nhiều làm người dính dính khó chịu.
Dung Tiêu Hoan mệt mỏi không muốn tắm, vậy mà Cố Viễn Tranh thì vui vẻ đảm nhận trách nhiệm tắm cho cả hai.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, hai người lại quần nhau một lúc trong nhà tắm mới chịu đi ngủ.
……
Dung Tiêu Hoan dù mệt mỏi nhưng nghe tiếng động cô vẫn nhanh chóng mở mắt.
“Hôm qua thức khuya lại còn… sao anh không nghỉ một hôm để lấy sức?”
Cố Viễn Tranh khoác chiếc vest để hoàn thành trang phục đi làm, anh đi đến đặt một nụ hôn lên má của cô, thỏa mãn khi thấy trên người cô chỗ nào cũng là dấu vết của mình.
“Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết.
Em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, tối anh về ta còn phải làm việc với nhau.”
“Anh thật là dư thừa sức lực mà.”
“Mấy năm tích tụ lại đâu phải ngày một ngày hai mới dùng hết được.”
Anh nói xong nhanh chân bước ra ngoài thành công tránh được chiếc gối mà cô ném tới.
“Không có lưu manh nhất, chỉ có lưu manh hơn.”
Nói rồi cô cũng mỉm cười rồi ngủ tiếp.
…….
Tại một nhà hàng sang trọng.
“Gọi tôi ra đây để làm gì? Định ở trước mặt tôi diễn một màn vợ chồng hạnh phúc sao?”
Tần Liên Bách khoanh tay, vẻ mặt không mấy cam tâm khi đến đây.
Cố Viễn Tranh cũng không có ý định đùa giỡn với người này, anh nghiêm túc vào thẳng vấn đề.
Anh đẩy trích đoạn camera đã lấy lại được vào tối qua sang cho Tần Liên Bách xem.
Anh ta nhìn thấy trong mắt liền có sự biến động, song ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh:
“Tôi không hiểu anh là đang cho tôi xem cái gì?”
“Giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật?”
Tần Liên Bách im lặng chột dạ quay đi.
“Có vẻ là hiểu rồi.
Việc tôi hẹn anh ra đây rồi cho xem đoạn video này tất nhiên là có mục đích.
Tôi muốn anh hãy đứng ra phủ nhận tin đồn Cố thị lấy mất chiếc dây chuyền saphia, nói đó chỉ là nhầm lẫn.
Bằng không thì tôi sẽ dùng cách của mình để tự minh oan, đến lúc đó Aurora là gì tôi cũng chẳng cần quan tâm.”
“Cố tổng đây tử tế thế à?”
“Tôi nào muốn, tôi còn muốn vùi dập anh nữa kìa.
Nhưng mà vợ tôi thì không nỡ nhìn anh thảm hại, tôi là thương vợ tôi nên mới cho anh một con đường sống.”
Tần Liên Bách nghe xong mắt mở to ngạc nhiên, Dung Tiêu Hoan vẫn nghĩ cho anh, vậy là công sức của anh ta vẫn có kết quả.
“Này, đừng có suy nghĩ động đến một sợi tóc của vợ tôi nữa.”
“Lý nào lại không.
Chính anh cũng cũng biết Hoan Hoan lo lắng cho tôi.”
“Tại vì cô ấy quá lương thiện thôi, còn tôi thì không.”
Cố Viễn Tranh lấy trên tay trợ lý tập hồ sơ ném trước mặt Tần Liên Bách.
“Tôi đã biết hết rồi, đừng cố chấp nữa, kết quả không tốt đẹp đâu.”
Tần Liên Bách khó chịu lật tài liệu ra xem, bàn tay anh ta khẽ run lên.
“Cũng may hôm đấy tôi đến kịp, không thì anh phải mang danh l.oạn l.uân cả đời.”
Tần Liên Bách cũng không ngờ việc mình che giấu bất lâu nay lại bị chính đối thủ của mình vạch trần.
Đúng là một màn thua đậm.
Tần Liên Bách đúng là do nhà bác của Dung Tiêu Hoan nhận nuôi, nhưng sự thật vẫn còn phía sau.
Bác cô phát sinh quan hệ với một người phụ nữ xa lạ dẫn đến mang thai ngoài ý muốn, Tần Liên Bách chính là đứa con ngoài giá thú của bác cô.
Từ lâu anh ta đa biết chuyện này, nhưng vì quá yêu cô nên bỏ mặc quan hệ huyết thống ra sao.
Tần Liên Bách không tin vào mắt mình, anh ta dùng hai tay ôm đầu, không ngừng nói những câu phủ nhận.
Cố Viễn Tranh lúc này đang đứng trước mặt anh ta, dù gì khi trước cũng là bằng hữu, anh vỗ vỗ vai Tần Liên Bách:
“Buông bỏ thôi, tôi sẽ không nói chuyện này cho cô ấy biết.”
Vì anh biết nếu mà Dung Tiêu Hoan biết được cũng sẽ dằn vặt mãi.
“Cố Viễn Tranh, tôi có thể nhờ anh giúp chuyện này được không?”
Trận chiến này dù sao cũng phải có hồi kết, Tần Liên Bách cũng không phải người không biết điều, có cố tránh giành nữa thiệt hại cũng chỉ về tay anh ta mà thôi.
Không đợi Cố Viễn Tranh có đồng ý hay không, anh ta nói luôn:
“Gửi lời xin lỗi của tôi đến với em ấy.
Còn nữa, sau khi tôi không còn ở đây, nếu anh có làm tổn thương cô ấy một lần nữa tôi sẽ lại đến cướp cô ấy về.”
“Sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”
“Còn nữa, bác sĩ có nói cô ấy sẽ khó mang thai, nếu anh…”
Tút tút tút.
“Anh cứ nghe điện thoại đi.”
Cố Viễn Tranh không vui nhấc máy.
“Thiếu, thiếu phu nhân bị bắt cóc rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...