Chỉ trong vòng một ngày, có tới hai người phụ nữ biết tin mình có thai.
Hơn hết họ đều có quan hệ với Cố Viễn Tranh, một người giấu đi, một người thì khoe mẽ.
“Em chắc chắn đây là con của chúng ta.
Viễn Tranh à, từ lúc quan hệ với anh, em đã không còn hứng thú với tên đàn ông khác nữa rồi.”
Jennifer vùi mặt vào lòng Cố Viễn Tranh, đem hết nhưng thứ cô ta cho là sự thật ra bên ngoài.
Nhìn vào tờ kết quả xét nghiệm trên tay, đầu óc Cố Viễn Tranh trở nên căng cứng.
Thật sự là vậy sao? Tối đó anh không nhớ rõ nhưng Jennifer thì có động cơ gì mà nói dối anh?
Rõ ràng anh định quay đầu, muốn thủ thân dành cho Dung Tiêu Hoan nhưng sự việc này lại bất ngờ xảy đến.
Jennifer cũng là một người rất quan trọng với anh, cô ấy từng cứu anh thoát chết.
“Jen này, chúng ta bỏ đứa con này có được không? Hôm đó, ngoài ý muốn…”
“Không, em không bỏ.
Viễn Tranh, đó là cốt nhục giữa em với anh, em không bỏ, không bỏ!”
Jennifer ra sức lắc đầu, trong đôi mắt màu lam chảy ra những dòng nước mắt thủy tinh trong suốt.
Búp bê barbie khóc ra sao, Jennifer đích thực là vậy.
Nhìn vào khiến người khác có cảm giác đau lòng vô cùng.
Cố Viễn Tranh cũng không ngoại lệ, với tư cách như một người anh trai, anh nói bằng giọng hoà hoãn:
“Jen à, em biết nó đem lại rắc rối gì cho anh mà, phải không?”
Jennifer ra sức lắc đầu, nước mắt càng ngày càng tuôn ra nhiều.
Sao anh ngốc thế? Sao anh vẫn chưa hiểu tại sao cô ta lại một mực giữ đứa trẻ này?
“Viễn Tranh, anh xem em là gì? Xem con của chúng ta là gì?”
Cuối cùng Cố Viễn Tranh cũng không ép cô ta nữa, anh chỉ lặng lẽ ra về.
Để lại Jennifer với khuôn mặt lấm lem cùng nụ cười thỏa mãn bên trong.
Thoát được em sao? Đừng mơ!
Ngồi trên xe, bao nhiêu cảm giác tội lỗi dấy lên trong anh.
Anh khốn nạn quá! Vậy mà dám ra tay với cả người mà anh đem là em gái mình.
Dung Tiêu Hoan biết được phải làm sao đây?
Đúng rồi!
Dung Tiêu Hoan mà biết thì cô sẽ nghĩ anh là loại người không bằng cầm thú.
Từ đó ghê tởm anh, không cho anh thân mật với cô nữa.
Anh biết cô chỉ dùng hành động thôi, cô là con thỏ nhút nhát kia mà, sẽ không dám mắng chửi trước mặt anh đâu.
Nhưng mà như vậy càng thể hiện rằng cô khinh anh.
Cố Viễn Tranh đau đầu suy nghĩ, anh một chút cũng không dám về nhà.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhưng anh đã tự hỏi mình ba lần một câu hỏi: “Từ bao giờ anh đã chú ý đến cảm xúc của cô như thế?”
Đấm thật mạnh lên chiếc vô lăng, anh chửi thề.
Nếu biết trước sẽ khốn đốn thế này, ngay từ đầu không nên gặp gỡ.
Phải, nên như vậy.
Nhưng anh không nỡ.
Lỡ như một Dung Tiêu Hoan hay khóc, một Dung Tiêu Hoan nhút nhát, một Dung Tiêu Hoan tâm cơ như thế bị một chàng trai nào đó cướp mất thì…
Anh cũng không dám nghĩ.
Anh như vậy mà cũng dám đòi cô trong sạch, tự mình cũng thấy đáng khinh.
Tối đó, Cố Viễn Tranh không về nhà.
Và mấy ngày liên tiếp, anh cũng không về nhà.
Xem như vài ngày đó để anh suy nghĩ lại, sắp xếp lại đời tư.
Cũng như cho Dung Tiêu Hoan thời gian để cô có dũng khí đối diện với đứa con trong bụng.
Tuy nhiên Dung Tiêu Hoan vẫn mang một lòng không ngừng chờ đợi, như hôm vừa rồi, cô cố nán lại đến khuya để chờ Cố Viễn Tranh về ăn món cô nấu.
Vậy mà không đợi được.
Lúc đó không hiểu sao cô lại chạy lên phòng ngủ ngồi ôm đầu gối khóc như điên như dại.
Phải chăng lúc này cô thật sự cần anh ở bên để trấn an trái tim run rẩy khi vừa mới biết có một sinh linh bé nhỏ hình thành trong bụng cô, một sinh linh không hề có máu mủ với anh.
Càng chờ đợi lại càng thất vọng.
Tròn một tuần Cố Viễn Tranh không về nhà.
Hôm nay, Phương Tiểu Dao cũng mang lại một tin bất lợi cho Dung Tiêu Hoan.
“Vẫn chưa tìm được tung tích cha của đứa trẻ.”
Không quan trọng nữa rồi.
Dù gì thì vẫn phải bỏ đứa trẻ này.
Ngày mai thôi, cô sẽ đến bệnh viện đó, chịu đựng ánh mắt dị nghị của vị bác sĩ đó trong vài giờ đồng hồ để cô ta mang đứa trẻ này ra ngoài.
Tuy đã đưa ra quyết định nhưng Dung Tiêu Hoan không khỏi chùn chân khi bước đi trên con đường đó.
Đứa bé cũng là con cô kia mà.
Cô là một người đã dốc sức đi làm tình nguyện cho những đứa trẻ mồ côi, thế mà cô lại để con mình cô đơn một cõi.
Cô có khác gì mấy ông bố bà mẹ tồi tệ đâu chứ.
Trái tim cô không ngừng đấu tranh rồi rỉ máu.
Cô nhát gan lắm, cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm ra chuyện tồi tệ như thế này.
Sinh linh trong bụng cô tuy chưa lớn, chưa hiểu việc nó sắp phải đón nhận nhưng cô vẫn áp tay lên bụng, dùng giọng nói đứt quãng nói:
“Mẹ biết là mẹ không tốt… nhưng mẹ lỡ yêu một người nhưng người đó không phải ba con.
Anh ấy đã chấp nhận tha thứ cho mẹ một lần, mẹ không dám chắc anh áy cô thể tha thứ cho mẹ lần hai.
Nên là… xin lỗi con.
Nếu có kiếp sau, hãy cho mẹ cơ hội bù đắp.”
Tiếng nấc vẫn theo cô đến tận đêm khuya, cho đến lúc một bàn tay ôm ngang eo cô, cô mới im bặt.
“Làm sao lại khóc?”
Giọng nói của Cố Viễn Tranh mang nhiều phần tức giận.
Anh về đây là muốn được gặp cô để cho thỏa nỗi nhung nhớ, trong thời gian xa cách, dường như anh cũng đã có quyết định.
Cô lảng tránh hơi thở của anh, tìm đại một cái cớ:
“Em nhớ ba mẹ… nhớ Tuyền Tuyền nữa.”
Anh cũng không nghi ngờ gì, cứ ôm cô yên lạnh một lúc, sau đó trầm khàn nói:
“Tôi xin lỗi.”
“Tại sao anh lại xin lỗi em?”
Người nên xin lỗi là cô kia kìa, nhưng cô giấu nhẹm nó đi.
“Đợi tôi một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ nói cho em biết lý do.”
Cô “ừm” một tiếng, rúc vào trong lòng anh, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.
Trong mơ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...