Ông Xã Từ Bỏ


Đỗ Nhân Nhân vừa nhìn ngoài xe vừa thầm mắng bản thân thiếu nghị lực.

Hôm qua Từ Tử Dương ôm cô, nói một câu: Là anh, Từ Tử Dương.

Cô không chỉ khóc, còn khóc lóc nức nở, mà người đàn ông lái xe bên cạnh ôm chặt lấy cô, vừa hôn vừa dỗ, hôn lên từng giọt nước mắt của cô.

Chờ cô khóc mệt, anh ôm cô vào phòng tắm, đặt cô trong bồn, tẩy rửa giúp cô, lại thay bộ đồ ngủ cho cô, bế cô về giường.

Tối qua cô không rõ mình cao trào mấy lần, vừa mệt vừa buồn ngủ, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô mơ hồ nhớ rằng hình như đó là lần đầu tiên trong ba năm kết hôn Từ Tử Dương bế cô kiểu công chúa, mà ngày hôm qua tuy rằng vừa sợ vừa tức, cô không ngờ thân thể mình lại được thỏa mãn như vậy.

Sáng nay vốn dĩ không muốn nhìn mặt người đàn ông này, không ngờ anh lấy ra hai tờ giấy, một tờ là khế ước điều kiện ký đơn ly hôn, tờ còn lại là đơn đặt phòng vào hôm nay.

Đây là một khách sạn suối nước nóng cao cấp theo phong cách Nhật Bản mới mở, đặc sắc nằm ở chỗ áo tắm họ cung cấp có thể chọn màu sắc và hoa văn phong cách Nhật, buổi tối còn có khu chợ ẩm thực Nhật Bản.

Cô từng xem status của mấy người bạn, vốn định nhận tiền lương xong sẽ đi ngâm nước nóng cho đỡ ghiền, dù sao nghỉ đêm ở khách sạn cũng mất cả tháng lương của cô, có nghĩ cô cũng không dám.

Cho nên khi trên đơn đặt phòng có bốn chữ "Không thể hoàn tiền", cô liền ngoan ngoãn lên xe.


Vừa đến khách sạn, Đỗ Nhân Nhân lập tức quên mất chút tức giận trong lòng.

Cổng khách sạn vừa mở, đập vào mắt là vườn hoa phong cách Nhật, kế tiếp là bàn và mấy cái đệm nhỏ, trong phòng còn có suối nước nóng bán lộ thiên.

May mà cô đến, không ngờ Từ Tử Dương lại đặt phòng cao cấp nhất.

Ngoài suối nước nóng nhỏ ngoài vườn, trùng hợp trời hôm nay có tuyết.

Và điều đặc biệt nhất của phòng cao cấp này là phòng kiểu thoáng mở, phù hợp với phụ nữ, bên trong có đặt kimono truyền thống của Nhật, chứ không phải yukata các phòng tắm cung cấp.

"Vào thay đồ đi, em mặc lên chắc chắn rất đẹp.

" Từ Tử Dương nhìn chằm chằm nụ cười trên gương mặt cô, dịu dàng nói.

Đỗ Nhân Nhân bị anh nhìn, có hơi xấu hổ.


Trải qua chuyện hôm qua, cô cảm thấy Từ Tử Dương hình như có hơi khác.

Đỗ Nhân Nhân nhanh chóng cầm đồ đi thay, nhưng mặc được một nửa, cô không khỏi khó xử.

Trên kimono có đặt một quần lót chữ Đinh (丁), chỉ có hai dây.

Mà bên trên còn đặt một tờ giấy, viết rằng không cần mặc nội y.

Không mặc nội y, chỉ mặc quần lót chữ Đinh, nếu đai lưng không cẩn thận bị mắc vào, vậy chẳng phải sẽ bị thấy hết sao?Hơn nữa không mặc nội y, đọc mấy chữ này thôi đã cảm thấy rất sắc tình.

Cô theo bản năng nghĩ tới bộ phim cấm mình từng xen, khách sạn suối nước nóng, kimono! Một người phụ nữ vào khách sạn suối nước nóng, do không biết cách mặc kimono nên nhờ một người đàn ông hỗ trợ.

Nam phục vụ cứ thế giúp cô gái kia mặc kimono, sau đó xốc kimono lên, nói rằng cổ áo quá thấp, duỗi tay vào liền có thể sờ được bầu ngực, sau đó hắn vói tay vào! Người phụ nữ đó mặc kimono để lộ phần ngực, phía dưới hình như không mặc gì cả.

Sau đó cứ thế mà bị cắm.

Trong phim đều là phụ nữ bị đàn ông ôm lấy, để lộ hai vú và bên dưới, mà kiểu dáng của kimono càng phù hợp cho côn thịt của đàn ông từ phía sau cắm vào.

Quần áo không cần cởi! Đỗ Nhân Nhân nhìn mình trong gương, lại nghĩ tới đôi mắt sâu thẳm của Từ Tử Dương tháo kính xuống khi làm tình! Cô! Hình như ướt rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận