Nửa năm sau, Thẩm Tư Á sinh hạ một đưa con trai, tiệc đầy tháng xong, cô cùng Diệp Bạc Hâm nhắc tới muốn di cư tới Italia.
Nửa năm nay, cô và Giang Diệc Đình bước đi cùng nhau, mặc dù không tổ chức hôn lễ, cũng không nói chuyện đăng ký chứng nhận, nhưng cùng với vợ chồng không có gì khác.
Phân cách mấy năm, tình cảm hai người không thể hồi phục thuần thật như lúc đầu mới quen, tuy nhiên ai cũng không thể buông bỏ ai, chỉ sử dụng phần còn lại của cuộc sống để đi cùng nhau, nhân nhượng nhau, bù đắp cho những năm tháng bị bỏ lỡ.
Đoạn thời gian này, Giang Diệc Đình rất yên phận, từ sau khi biết Thẩm Tư Á mang thai, bắt đầu thu miễn, từ từ rửa sạch, tuy nhiên đã giẫm lên con đường này, đâu có thể dễ dàng thoát thân?
Hơn nữa, anh cũng không buông được những anh em đã cùng anh vào sinh ra tử.
Di cư, rời bỏ quốc tịch, tới một nơi lạ, đất nước rộng lớn thành cái đầu tiên.
Ngày từ biệt, vừa đúng lúc Tập Vị Nam nghỉ phép, anh và Diệp Bạc Hâm cùng nhau tới sân bay tiễm Thẩm Tư Á.
Diệp Bạc Hâm ôm đứa trẻ dỗ một lúc, lưu luyến không rời trả lại cho Thẩm Tư Á.
Thẩm Tư Á giao đứa bé cho Giang Diệc Đình, cùng Diệp Bạc Hâm bước tới một bên nói lời bí mật triêng tư.
Đôi mắt hai người đều đỏ hoe.
Diệp Bạc Hâm biết rõ, Thẩm Tư Á di cư ra nước ngoài là tình thế dồn ép, ai kêu cô yêu phải người đàn ông như vậy?
Một khi cô đi rồi, cả đời này có thể định cư ở nước ngoài, mặc dù thỉnh thoảng quay về, nhưng cùng với trước đây không giống nhau.
Hai người sẽ không hờ hững, nhưng lại không có cách nào giống như trước đây, tối nay ở nhà tớ, tối mai ở nhà cậu, lúc không vui có người ở bên cạnh, say cũng không sợ người ta bắt nạt, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi chơi...
Trên đường đời, người lạ biến thành bạn bè, bạn bè biến thành người lạ, cô cho rằng cô và Thẩm Tư Á mãi mãi cũng sẽ không bước tới, đúng là thế sự khó lường.
Ngày này tới, cô bất ngờ không kịp phòng bị.
"Sau này đừng vì những chuyện nhỏ mà nóng nảy, thính cách ngang bướng của cậu cũng nên thu lại, đừng cứ mãi khiến người khiến người khác thu dọn cục diện rối rắm cho cậu."
"Đều cũng là người làm mẹ rồi, còn khóc gì? Người tới người đi, cũng không sợ người khác cười sao. "Diệp Bạc Hâm nhẫn không được cay đắng, thao thao dặn dò.
"Đường là cậu chọn, cắn răng cũng phải đi tiếp. Nước ngoài không giống như trong nước, không có ai chăm sóc cậu, cậu phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Phàm chuyện gì không thể đều nghe theo Giang Diệc Đình, anh ta nếu như dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tớ, nếu không được thì về nước, đừng ngốc nghếch bị người khác bắt nạt liền nuốt vào trong bụng."
"Mọi chuyện đều có tớ đây, cho dù cậu ở đâu, tớ mãi mãi cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu!"
"Được rồi, thời gian cũng sắp tới rồi, nên đi soát vé rồi." Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng ôm Thẩm Tư Á.
Thẩm Tư Á nghẹn ngào một tiếng, kéo tay áo cô, sống chết nắm chặt không buông, "Hức... đáng ghét, làm gì mà xúi giục như vậy? Tớ không đi nữa, xuất ngoại gì đó, ai thích đi thì đi, lão nương không đi nữa!"
"Được được được, không đi nữa, chúng ta bây giờ quay về, tối nay tới chỗ tớ ngủ."
Thẩm Tư Á cũng chỉ là nói mà thôi, do dự rất lâu mới đồng ý cùng Giang Diệc Đình ra nước ngoài, bây giờ sắp đi già mồm một chút, đâu có thật sự cùng Diệp Bạc Hâm quay về.
Cô đứng sững không đi, Diệp Bạc Hâm vui rồi, vốn dĩ là chọc cô cười lên thôi, khóc chỉ làm tăng thêm thương cảm ly biệt, hơn nữa lại không phải là sau này không gặp mặt nữa, muốn gặp mặt bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.
"Này, vẫn là không nỡ sao?"Diệp Bạc Hâm nhìn hai người đàn ông thân hình cao thẳng cách đó không xa một cái, lắc đầu cố ý làm ra động tác đau lòng, "Trọng sắc khinh bạn kìa."
"Thôi, đừng nhiều lời nữa."
Hai cô gái náo loạn một lượt.
Bức tường thủy tinh trong phòng chờ bay phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú ưu nhã của người đàn ông, vai rộng eo hẹp chân dài, khí chất lẫm liệt.
Giang Diệc Đình cúi đầu đùa giỡn bàn tay nhỏ trắng nõn, đứa trẻ không biết sóng cuộn âm thầm giữa người lớn, cười ha ha, nheo mắt nhìn đôi mắt trên người Tập quay tròn loạn chuyển.
Đôi đồng tử đen trong veo sáng rõ, giống như hai vũng thanh tuyền, mềm mại đến nỗi khiến người khác mềm lòng.
"Tập trưởng quan, tạm biệt rồi. "Giang Diệc Đình cầm lấy bàn tay của con trai vuốt nhẹ, cười như không cười, tà nịnh suồng sã.
Tập Vị Nam cùng với anh ta không có giao tình gì, cũng không phải là không đẩy anh ta vào chỗ chết không được.
Đương nhiên, với bản lĩnh của Giang Diệc Đình, anh coi như muốn đối vói anh ta như thế nào, cũng không nắm được chỗ sơ hở của anh.
Giang Diệc Đình đối với anh lòng ôm địch ý, bởi vì anh năm đó trực tiếp hại anh ta, con người anh ta nhớ thù, cũng ghét đạo đức giả của giới chính trị, đối với bọn họ lòng ôm thành kiến, lần này quay lại khuấy động hỗn loạn giới chính trị, năm đó lợi dụng anh, buông bỏ người của anh, anh đều báo thù rồi, hận ý tiêu tan.
Có kiều thê con trẻ, lòng báo thù không nặng như vậy rồi, anh bây giờ muốn sống những ngày thật tốt, không muốn chuốc thêm phiền phức.
Còn về người đàn ông này, nói tới cùng người ta cũng không biết vô hình chung hãm hại một người vô tội, nhìn người này đứng trên địa vị cai, lại là chồng của bạn thân của người phụ nữ của mình, anh rộng lượng chút, cũng không tính toán nữa.
Tập Vị Nam cúi đầu, đôi mắt đen trầm tĩnh, "Hy vọng anh cả đời này không để thóp rơi vào trong tay tôi."
Giang Diệc Đình không cho rằng có lý mỉm cười, đùa giỡn với con trai, "Yên tâm, tôi có vợ có con trai rồi."
Coi như anh không vì bản thân, cũng vì mẹ con bọn họ.
Tập Vị Nam hơi khựng, nhìn không vừa mắt con trai anh, lặng lẽ di chuyển tầm mắt.
...
Tiễn Thẩm Tư Á đi, Diệp Bạc Hâm buồn phiền mấy ngày, trong lòng trống trải, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Hai người kết hôn hơn một năm rồi, bởi vì Diệp Bạc Hâm đã sảy thai, cơ thể thể chất kém, thuốc trị liệu không ngừng, nhưng bụng nửa điểm tin tức cũng không có.
Người lớn trong nhà cũng không hối thúc cô, cô tự bản thân lại buồn phiền, biết rõ là sự việc không vội được, nhưng cô lo lắng bản thân không có cách nào mang thai, lo lắng vội vàng, ăn gì cũng không cơ mùi vị, người biến thành càng gầy thêm.
Tập Vị Nam hơn nửa năm không quay lại, lần nữa gặp lại vô, bị bộ dạng gầy nhom của cô dọa giật mình.
Cùng cô tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kết quả kiểm tra báo tất cả đều bình thường, anh mới thở phào một hơi.
Lúc đầu tổ chức cong hôn lễ, hai người không đi hưởng tuần trăng mật, nhân cơ hội lần này nghỉ phép, hai người quyết định đi hưởng tuần trăng mật.
Một là Tập Vị Nam muốn để cô đổi môi trường, buông xuống tâm trạng. Hai là bận rộn, cũng chưa có tính hai người cùng ở chung.
Vì quân hàm trên người Tập Vị Nam, lại là quan cao quân giới, thủ tục xuất ngoại chỉnh sửa rất lâu, đợi thủ tục làm xong, không hết tháng cũng không được, Diệp Bạc Hâm ghét phiền phức, dứt khoát ở trong nước chơi một vòng.
Người Diệp Bạc Hâm là ở trong tuần trăng mật có thai, nguyện vọng đạt được rồi, người cũng vui vẻ rất nhiều rồi, cũng không giống như lúc trước mặt ủ mày chau.
Ba tháng đầu, nôn nghén phản ứng mãnh liệt, Diệp Bạc Hâm bị lăn lộn mệt mỏi, ăn cái gì nôn cái đó, chỉ có thể đến bệnh viện truyền vitamin và glucose, cơ thể vừa dưỡng tốt lên lại gầy đi rồi.
Tập Vị Nam nhìn lại đau lòng, nhiều lần về nhà.
Đều nói mang thai đều hỷ nộ vô thường, Diệp Bạc Hâm cũng không phát cáu với Tập Vị Nam, người là yếu ớt, động không động liền thì thầm khó chịu với anh, cô buổi tối không ngủ dược, Tập Vị Nam cũng cả đêm không ngủ, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ an ủi cô.
Nhìn cô như vậy, anh đau lòng đến mức muốn tự tát mình.
Lúc đầu cô có thai, anh không có ở bên cạnh cô, không biết cô có phải là giống như lần này, ăn không ngon ngủ không yên, bị lăn qua lăn lại không có hình người.
Vẫn may, ba tháng đầu qua đi, tất cả mọi phản ứng ốm nghén đều dần dần biến mất.
Nếu không cô không bị ép điên không được.
Lúc khó chịu ngồi cũng không được, nằm cũng không được.
Tô Uyển cũng không dám gọi cô đi làm, vung tay rộng lượng, trực tiếp cho cô nghỉ phép một năm.
Cô lần này xem như là đây chắt đầu tiên của Tập gia, tất cả mọi người đều xem cô như tổ tiên mà cung phụng.
Li lắng Tập Vị Nam làm việc bận rộn bỏ lỡ thời kỳ sinh ra của đứa trẻ mà lưu lại tiếc hận, đợi ngày lâm bồn được định, cô tới viện người nhà trong quân đội sống hai tháng.
Đứa trẻ ra đời sớm hơn dự tính năm ngày, đội y tế đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi cô có dấu hiệu sinh, trực tiếp đẩy tới phòng phẫu thuật.
Nửa đường không thuận lợi, vào trong mười tiếng đồng hồ vẫn không sinh ra.
"Cuống rốn quấn cổ, thai phụ xuất nhiều máu, chuẩn bị truyền máu..."
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, nhau thai dao động bị dây rốn quấn quanh cổ, lỡ có chút sai sót có thể khiến đứa bé ngạt thở mà chết, thai phụ lại xuất huyết lớn, một khi xuất hiện băng huyết, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đây là cháu dâu của Tập lão thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi bọn họ gánh không hết cuốn gói đi!
Mồ hôi lạnh chảy trên tên, tay của bác sĩ sản khoa run run, ổn định lại tâm lý mới lạnh lùng ra lệnh.
"Đi ra ngoài cùng với người nhà nói rõ tình hình, kêu người nhà ký tên, chuẩn bị mổ bụng!"
Lúc nhận được tin tức, Tập Vị Nam đang dẫn binh tác luyện ở bên ngoài.
Theo quy định thiết bị liên lạc bị tịch thu, ngày mai có thể thu đội, nhưng anh không tính tới đứa trẻ lại ra đời trước ngày dự tính.
Tập lão gia lo lắng cháu dâu xảy ra chuyện, đến lúc đó anh không ở bên cạnh, quay lại nói không chừng sẽ như thế nào.
Thê thảm năm đó, ông không muốn lại diễn ra thêm một lần nữa.
Tập lão gia lần đầu dùng tư quyền, phái người đi thông báo cho Tập Vị Nam, lệnh cho anh nhanh chóng quay lại.
Trên đường, mặt của Tập Vị Nam như xám tro, lúc tới bệnh viện, vậy mà chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỳ trên sàn.
Khó sinh?
Vì sao lại khó sinh?
Lúc trước không phải đang tốt sao? Bác sĩ nói không vấn đề gì.
Cảnh vệ một bên dìu anh một lát, anh mới không ngã xuống.
Đôi mắt lạnh không có một tia nhiệt độ, đôi đồng tử tràn đầy tơ máu trừng mắt nhìn đèn màu đỏ trên phòng phẫu thuật, anh giống như mất đi lý trí, cứ như vậy dựa vào tường, cả người như lọt vào trạng thái thất vọng mà lo lắng cực độ.
Người khác nói gì, anh đều không nghe rõ, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, sợ như chớp mắt một cái đèn liền tắt đi.
Tập Vị Cận tin nhanh chóng chạy tới, bàn tay vừa đặt lên vai anh, liền bị lắc mạnh ra, lực đạo rất nặng.
"Đừng động vào tôi!"Giọng anh khàn đặc, mang chán nản vô lực, dường như còn có nghẹn ngào, khiến người khác vạn phần khó chịu, đâu còn bộ dạng hăng hái, vững như núi Thái Sơn trước đây.
Biểu cảm này dọa Giang Nhan sợ vất búa, rất lâu rồi không nhìn thấy biểu cảm điên cuồng này của anh rồi, ánh mắt lạnh giống như hàn băng, cô còn nhớ, lần trước là năm năm trước, sau khi anh tỉnh lại ôm đầu khóc một trận, sau đó liền biến thành bộ dạng chết này.
Lúc đó là anh cho rằng Diệp Bạc Hâm chết rồi.
Nếu như làn này Diệp Bạc Hâm xảy ra chuyện, cô không dám tưởng tượng con trai của mình sẽ làm ra chuyện gì.
Năm giờ chiều, đứa trẻ thuận lợi sinh ra.
Phẫu thuật thành công.
Dây cung căng chặt đứt ra, Tập Vị Nam hai chân mềm nhũn, thuận theo tường trượt xuống, hai tay anh che mặt, không ai nhìn ra biểu cảm của anh, nhưng cả người đều phát run.
Không sao...
Không sao rồi
Toàn thân ướt dầm dề, giống như từ trong nước bước ra.
Anh vuốt mặt một cái, nhẹ nhàng nhấc tay Diệp Bạc Hâm đặt lên bên má, gục đầu vào gáy cô.
Diệp Bạc Hâm mệt tới mức mở mắt không lên, nhưng cô biết anh ở bên cạnh, ngón tay cô nhẹ động, biết bản thân dọa anh sợ rồi, cô cũng sợ, sợ không thể cùng anh bạc đầu giai lão.
"Em không sao..."
"Sau này đừng dọa anh."
Dòng chất lỏng chảy lên cổ, không phân biệt được mồ hôi hay là cái gì.
Diệp Bạc Hâm mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...