Bởi vì thời gian cấp rút, trong hai ngày nhanh chóng chụp năm cảnh ngoại cảnh, ba cảnh nội cảnh.
Cảnh khu phong cảnh thanh tú mỹ lệ, bờ biển xanh biếc trong vắt, lâu đài cổ thanh lịch cổ điển, biển hoa rực rõ hoa rụng...
Có thể dành cho cô, anh đều toàn lực làm tốt.
Xứng đáng là nhiếp ảnh gia tiếng tăm lừng lẫy trên quốc tế, ảnh cưới chụp ra hiệu quả tốt đáng ngạc nhiên.
Mắt mày cô gái ấm thuận dịu dàng như nước, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy mượt mà, tỏa ra hơi thở cám dỗ mê người, chàng trai đường nét anh tuấn dịu dàng, giữa lông mày nhiều hơn vài tia quyến luyến ấm áp, độ cong của nụ cười nơi khóe môi không lớn, lại động lòng người.
Váy cưới trắng tinh, lễ phục quân trang màu xanh...
Trăn trở hai ngày, Tập Vị Nam quay về quân đội.
Ảnh cưới rất nhanh được rửa xong, nhìn đôi nam nữ trong ảnh tướng mạo khí chất xuất chúng, nhiếp ảnh gia liên tục tán thưởng, tự tay đi rửa ảnh ra mang tới tận cửa.
Nhiếp ảnh gia trong thời gian này đang mở một cuộc triển lãm ở Paris, đang không biết lấy tác phẩm nào có tính đại diện, hai ngày hôm nay giúp bọn họ chụp ảnh cưới, trong đầu lóe lên một ánh sáng, muốn lấy chủ đề tình nhân làm chủ đề mở cuộc triển lãm ảnh, với tầm nhìn nham hiểm của ông, đến lúc đó cuộc triển lãm nhiếp ảnh sáng tạo này sẽ gây ra một sóng lớn trong trường quốc tế.
Phong cách nhiếp ảnh của ông, luôn nổi tiếng với ngựa thần lướt gió tung mây, mơ hồ kỳ quái, giống loại chủ đề như gần với cuộc sống, thanh lịch tươi mới, tràn đầy ấm áp tình cảm, vẫn chưa từng xuất hiện trong cuộc triển lãm của ông.
Thật bất ngờ ông ta tràn đầy tự tin, nhưng lại bị Diệp Bạc Hâm từ chối rồi, một làn nhiệt huyết bùng lên lại lập tức bị tiêu diệt.
Ông không can tâm tiếp tục khuyên vài lời, cũng không thể đánh động Diệp Bạc Hâm.
Việc này Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam đã thương lượng qua, với thân phận của anh, không thể ngang nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, Diệp Bạc Hâm cũng không thích bản thân mình bị người khác luận đầu bình đuôi, vì vậy uyển chuyển từ chối rồi.
Tiễn nhiếp ảnh gia thất vọng đi, Diệp Bạc Hâm vắt chân ngồi trên ghế sofa lật xem bức ảnh vừa mới rửa.
"Sáng sớm gửi ảnh cho anh rồi sao? Anh cảm thấy bức nào đẹp? Chọn một tấm treo lên đầu giường ngủ đi." Sau khi xem xong, Diệp Bạc Hâm không lấy được chủ ý, luôn cảm thấy mỗi tấm đều đẹp, thế là gọi điện thoại cho Tập Vị Nam, cô rất hứng thú xem hình, phiền não đối với đầu dây kia.
Tập Vị Nam vẫy tay kêu thuộc hạ đang báo cáo công việc khi ra, ám giọng hỏi: "Em thích tấm nào?"
Diệp Bạc Hâm chau mày nghĩ một chút, mỉm cười lên tiếng, mang ngữ khí yểu điệu nói: "Làm sao đây, đều thích hết."
Nghe thấy giọng nói yểu điệu của cô, tâm trạng người đàn ông không kìm được vui vẻ, lông mày chau lại giãn ra không ít, anh cười nói: "Vậy mỗi tấm đều phô to lên, phòng ngủ, phòng sách, phòng khách, đều có thể treo."
Có người nào miễn cưỡng như vậy không?
Diệp Bạc Hâm bĩu môi, "Thôi bỏ đi, liền biết anh sẽ nói như vậy, em vẫn là tự mình chọn một tấm."
"Không có đùa giỡn với em. "Tập Vị Nam nghiêm mặt, chắc chắn nói "Anh nói thật"
Diệp Bạc Hâm ha ha cười hai tiếng, chuyển chủ đề, "Anh lúc nào quay về?"
Anh hôm qua vừa đi, cô hôm nay lại nhớ anh rồi.
Thật khó chịu, người đàn ông này chỗ nào cũng những tay vào, chiếm hết toàn bộ cảm xúc của cô.
Đầu dây bên kia trầm mặc, chỉ thấy tiếng hô hấp lúc đó.
...
Hôn lễ trong tình trạng chuẩn bị căng thẳng, toàn bộ đều là bố mẹ hai bên đang chuẩn bị, Tập Vị Nam ở trong quân đội bận rộn, bận tới nỗi chân không chạm đất, cứ hai ba ngày sẽ gọi điện thoại về hỏi hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi, Diệp Bạc Hâm mỗi ngày ngoài đi làm, rút ra thời gian đi thẩm mỹ viện chăm sóc nhan sắc, chuẩn bị cuối tháng là cô dâu đẹp nhất.
Ngày hai mươi tám tháng bốn, hôn lễ như ngày định tiến hành.
Hôn trường đặt tại Tập gia lão trạch.
Tập gia Lão trạch diện tích rộng lớn, phong cảnh so với chỗ nào cũng tú lệ yên tĩnh hơn, thiết bị đầy đủ, là nơi tốt nhất để tổ chức hôn lễ.
Chủ ý này là của lão phu nhân nêu ra, từ lúc Bạch Sở Khả xuất hiện, lão phu nhân đã thừa nhận thân phận của Diệp Bạc Hâm.
Ở Tập gia Lão trạch tổ chức hôn lễ, là lần đầu tiên gặp, đối với bên ngoài cũng xem là chấp nhận Diệp Bạc Hâm rồi.
Mặc dù nói hôn lễ không thể trắng trợn tổ chức, chỉ mời thân quen hai gia đình, tuy nhiên Tập gia là một đại gia tộc, trai gái dâu rể của Tập gia, còn có cành nhánh, số lượng người lớn.
Cộng thêm với chiến hữu của Lão Tập gia, quan hệ nhiều đời của Tập gia, khách làm ăn trên quan trường, nghe nói đứa cháu phản nghịch của Tập gia kết hôn, đều muốn tới nhìn xem, Tập gia không dễ từ chối, quảng bá mời công hàm, thế là khách khứa càng tụ tập càng đông, từ tiệc gia đình biến thành đại hôn lễ.
May mắn là cánh tay Giang Nhan cao, nhìn rõ nhân tình thế địch, còn có Tô Uyển và vài vị chị em dâu, lúc này mới không xảy ra rắc rối.
Quan khách dường như là nhân vật có tiếng trong giới quân đội, chính trị, ngày trước chỉ có thể trên tin tức thời sự nhìn qua, không nghĩ tới vậy mà hôm nay tụ tập một nơi.
Còn bạn làm ăn trên thương giới lác đác đếm trên đầu ngón tay, từ xưa như vậy, thương nhân thương giới dù có tiền cũng khó bước chân vào giới quân sự chính trị, những người này đều là tay nắm quyền lực, giẫm một chân, cả Kinh Thành đều chấn động.
Nhìn qua bên phía nhà nữ, khách khứa ít hơn rất nhiều.
Vướng ngại mặt mũi, Diệp Viễn Đông và ông bà Diệp gia cũng đều có mặt.
Diệp Viễn Đông vốn dĩ mang chút xem thường, muốn tới xem trò cười, xem Diệp Bạc Hâm có thể gả vào gia đình như thế nào, ruồng bỏ Hạ gia không cần, khăng khăng gả cho một tên lính, coi như là quân quan, vậy cũng là phúc lợi trợ cấp tốt một chút, nhưng kém xa so với thương nhân thế gia Hạ gia.
Nào ngờ, vừa vào Tập gia lão trạch, cả người ông đều lờ mờ.
Quan khách lần lượt kéo tới, đều là những người cả đời này ông đều không có cách nào giao thiệp được, cái vòng giới này, cho dù ông cố gắp thêm một trăm năm nữa, cũng không chắc có thể bước chân vào.
Không cần đi nghe ngóng, từ trong bàn luận của người bên cạnh, Diệp Viễn Đông nghe hiểu rồi, người mà Diệp Bạc Hâm cô gả đi vậy mà là cháu trai của quân giới thế gia, theo những người này nói thì tiền đồ vô lượng.
Chẳng trách, cũng chỉ có loại gia đình như vậy, mới có thể khiến nhiều lão đầu giới quân sự chính trị xuất đầu lộ diện tới hôn lễ.
Hôm nay Diệp Viễn Đông hối hận không kịp, cùng con gái náo loạn lật trời, công ty cũng bị đào rỗng, cho dù có Lạc gia rót vốn vào, xem bộ dạng không có sức lực chống trời, sớm muộn gì cũng tuyên bố phá sản, kết quả tốt nhất là được thu mua.
Không nói hối hận và kinh ngạc của Diệp Viễn Đông, bên này Diệp Bạc Hâm từ Tô gia xuất giá, trời còn chưa sáng đã bị lôi dậy lăn qua lăn lại.
Con gái chính là phiền phức, chăm sóc da, trang điểm, quần ado, giày dép, đồ trang sức, tạo kiểu, lăn qua lăn lại xong rồi, hai tiếng đồng hồ trôi qua, người cũng bụng đói cồn cào rồi.
Phù dâu bên này, có Tô Hòa, còn có mấy cô gái lúc đầu ở trong lực lượng đặc nhiệm cùng chung hoạn nạn, Tống Nhất, Ngải Thu Viên, Duy Mật, Hướng Đóa Nha, Lâm Vi, Lộ Hạ...
Bọn họ có thể tới, còn dựa vào ân tình của Ưng Hy.
Đoàn phù dâu, có kiều diễm đáng yêu, cũng có tư thế hiên ngang, tám người đều mặc quần áo phù dâu màu hồng phấn, thành một đạo phong cảnh tuyệt đẹp.
Duy chỉ có một đáng tiếc là, Thẩm Tư Á bạn thân nhất của Diệp Bạc Hâm chỉ có thể ngồi làm quần chúng, bởi vì cô ấy mang thai rồi, bụng to tướng không làm được phù dâu.
Giang Diệc Đình ngang ngược đi cùng cô, cũng không quan tâm người khác có mời anh bay không, anh chính là một chút cũng không sợ quân quan chính trị quân sự có mặt, may mà trong những người này, không có mấy người nhận ra anh, nếu không, danh tiếng của Tập Vị Nam khó tránh sẽ không bị anh liên lụy.
Bởi vì xứng đôi với đoàn phù dâu, bên đoàn phù rể cũng phải là tám người, đều là công tử trong quan gia đại viện tướng mạo thân hình đều không tầm thường, tùy tiện kéo ra một người, khí chất tướng mạo cùng với nam minh tinh trong giới giải trí kéo ra một đoàn.
Diệp Bạc Hâm gặp vài người, cũng có hai người chưa từng gặp mặt, không ngoài là người trong giới bọn họ.
Có thể là do kinh hãi uy nghiêm vủa Tập Vị Nam, lúc chú rể tới đón dâu, đoàn phù dâu cũng không dám qua làm khó, suy cho cùng đều là thuộc hạ dưới tay Tập thủ trưởng lăn lộn, náo loạn quá mức, sợ người ta nhớ lại tính kế.
Mấy phù dâu không có gan náo, mấy phù rể ngược lại không như vậy, không dễ gì mới có cơ hội nhìn thấy người đàn ông không qua loa đại khái, bình tĩnh kiềm chế như thường ngày, làm sao có thể lãng phí cơ hội?
Thế là một màn vô cùng ngạc nhiên xuất hiện, phù dâu không làm khó chú rể, một đám phù rể của chú rể lâm trận phản giáo, xông vào trong đóng cửa phòng, để lại Tập Vị Nam mặc giày da kiểu tây đứng ngoài cửa.
Tham gia nhiều hôn lễ như vậy, cũng chưa thấy ai như vậy.
Nhà tạo hình, nhà thời trang, nhà trang điểm đều ngốc nhìn.
May mà phòng của Diệp Bạc Hâm đủ lớn, dung nạp mười mấy người cũng không vấn đề gì.
Dưới sự xúi giục của nhóm phù rể, nhóm phù dâu gan cũng lớn hơn, sau một hồi làm khó, kết quả, bên ngoài đột nhiên không có động tĩnh nữa.
Mọi người nhìn mặt nhau, không phải làm chú rể tức bỏ đi rồi, vậy kết hôn này phải làm sao a?
Sở Lâm cẩn thận nhìn từ mắt mèo ra ngoài xem, trên hành lang trống không không một bóng người.
Hỏng rồi...
Quý Giản Ninh không kịp ngăn cản, Sở Lâm đã kéo mở cửa, lúc này một bóng đen từ một bên xẹt qua, Sở Lâm bị dâm phải lắc lư, nhìn lại, bên cạnh cô dâu nhiều hơn một người.
Người kia mắt mày lạnh nhạt, không giận mà tự uy, gần đây ngấn mắt một tia cười lạnh, mang ba phần thái độ kiêu ngạo, khi không tăng thêm tư thái phong lưu.
Quý Giản Ninh than vãn một tiếng, mạnh mẽ giẫm chân Sở Lâm một cái, hậm hực mắng: "Đồ ngu, trúng kế rồi cũng không biết!"
Lãng phí cơ hội chỉnh người rồi, bỏ lỡ lần này, cả đời này còn đâu cơ hội ác liệt chỉnh người đàn ông tự cho mình siêu phàm này?
"Tôi chẳng qua là sợ lỡ chuyện thôi mà, ai biết anh Nam gian xảo như vậy?"Sở Lâm hối hận không kịp.
Tập Vị Nam cười nhạo ôm eo người phụ nữ của anh, hướng ra ngoài bước đi, lúc đi qua đám người đó, ánh mắt trầm xuống lạnh quét qua, nụ cười lạnh không có độ ấm nói: "Rất tốt, lâm trận phản giáo, món nợ này tôi nhớ kỹ rồi!"
Anh làm sao cũng không thể ngờ được đám bạn từ nhỏ này lại hư hỏng như vậy, vậy mà dám phản anh, vì vậy mới trúng kế.
Con người anh vẫn luôn nhớ thù, sớm muộn gì cũng làm bọn họ lăn lộn tới chết.
Mấy người run rẩy, một trận gào khóc thảm thiết, nhận lệnh đi theo sau.
Hôn lễ tráng lệ mà mơ mộng, dường như đều là ước mơ từ nhỏ của mỗi một cô gái.
Sau khi gặp được Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm vô số lần phác họa viễn cảnh kết hôn của hai người, tuy nhiên thật sự tới một ngày, cô ngẩn ngơ như nằm mơ, căng thẳng tới cười vũng không được, lo lắng nắm chặt cánh tay Tô Cảnh Sâm.
Dắt tay cô dâu vào thảm đỏ, đưa cô dâu tới tận tay chú rể, vốn dĩ là Diệp Viễn Đông là bố ruột tới làm, tuy nhiên quan hệ hai bố con quá căng thẳng, Diệp Bạc Hâm lại không muốn nhìn thấy ông, vì vậy nhiệm vụ này rơi trên người của người cậu Tô Cảnh Sâm.
Nhìn tiểu nha đầu từ nhỏ ở bên cạnh mình làm cô dâu, trong lòng Tô Cảnh Sâm không nguyện ý đủ điều, còn phải tận tay giao cô cho người đàn ông khác, anh tức giận sắc mặt đều tái xanh.
Cố ý dây dưa, tốc độ đi chậm, còn là bước tới cuối cùng.
Tô Cảnh Sâm lạnh mặt cảnh cáo Tập Vị Nam một trận, Tập Vị Nam mỉm cười gật đầu, ánh mắt từ đầu tới cuối đều ở trên người Diệp Bạc Hâm không di chuyển.
Tô Cảnh Sâm tức giận từ thảm đỏ rời đi, thuận tay từ phục vụ bưng khay lấy một ly rượu vang, hậm hực uống cạn ly.
Tuyên thệ, trao nhẫn cưới, hôn nhau.
Lễ thành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...