Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Ngày mồng bốn tết, trong nơi đóng quân rơi tuyết nhỏ, tuyết trắng xóa, phủ lên cành cây, ép cong đầu cành xuống.

Trên mặt đất tuyết càng ngày cành nhiều, sâu tới mắt cá chân.

Đêm qua Tập Vị Nam vừa từ trong doanh trại vùng núi sát biên giới thăm hỏi quay lại, thức đêm viết báo cao, trời vừa sáng lại đi quân khu họp.

Buổi trưa ở trong quân khu cùng mấy vị lãnh đạo ăn cơm, lúc này mới ngồi lên xe quay về căn cứ.

Anh khép mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, chiếc xe đi qua khu bảo vệ, cảnh vệ viên một đường nhỏ chạy qua, cung kính chào hành lễ.

"Báo cáo thủ trưởng, Tập lão thủ trưởng bộ tư lệnh đang đợi ở phòng khách đợi ngài!"

Tập Vị Nam mở mứt ra, ánh mứt thanh minh, không có vẻ mơ hồ lúc vừa tỉnh, "Biết rồi."

Chiếc xe dừng trước tòa nhà văn phòng, Tập Vị Nam đẩy cửa xe ra, sải bước lớn nhẹ đi thừng vào phòng khách.

Trên người anh mặc bộ đồng phục quân sự màu xanh ô liu, dưới chân là đôi ủng màu đen, thân hình cao thẳng, khí chất cao vút, bước đi trầm tĩnh lại mang một luồng gió.

Bông tuyết rơi trên vai, anh bừng tỉnh không có cảm nhận, ngũ quan lập thể sâu xa, lạnh nhạt mà trầm tĩnh.

"Báo cáo!"Đôi găng tay đen bao bọc lấy ngón tay thon dài mạnh mẽ, gọn gàng chỉnh tề.

Trong phòng khách, ngoài Tập lão thủ trưởng, còn có vài có vài quân quan trong sư bộ nghe thấy lão thủ trưởng tới, nhanh chóng chạy tới, quân hàm ngang hàng vói Tập Vị Nam, ngoài ra còn có một số cấp dưới.

Lão thủ trưởng mỗi năm đều sẽ tới mỗi doanh trại thăm hỏi, dường như sẽ không thông báo trước, cũng không có quy luật, mỗi năm đột kích tới căn cứ doanh trại Tập Vị Nam quản lý.

"Vào đi!" Giọng của Tập lão thủ trưởng vang vọng, hoàn toàn không giống lão già tám mươi tuổi.

Tập Vị Nam cho rằng thị sát thường lệ, nhưng không ngờ tới sẽ ở đây nhìn thấy hình bóng ngày nhớ đêm mong.

Diệp Bạc Hâm mặc một áo khoác da hươu màu xám nhạt, trên cổ quấn một khăn bông mềm, mái tóc mềm mượt xõa hai bên má, lúc này đang mỉm cười nhìn anh.

Cô đứng trong góc bên cửa sổ, chắn trước mặt cô có vài vị quân quan trong căn cứ, người cao ngựa lớn, Tập Vị Nam lại liếc mắt nhìn thây cô rồi, lông mày mạnh mẽ co rúm, một dòng kinh kỷ khó nói nên lời lan tỏa toàn thân.


Đầu trống rỗng một lúc, máu toàn thân đều chảy loạn, anh lại không thể không nhẫn xuống, khó chịu thu lại ánh mắt.

Tập lão thủ trưởng tự nhiên đem phản ứng của anh vào đáy mắt, trong đáy lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng, như thường lệ khách sao quan tâm.

Trong những người này, nhưng không một người biết quan hệ ông cháu của hai người. Lần này là lão gia cố ý đưa Diệp Bạc Hâm tới, anh ở trong quân đội những năm nay, tự nhiên cũng biết năm mới là bận rộn nhất, càng là chức cao vọng trọng, trách nhiệm trên người càng lớn, mắt thấy cháu dâu mấy ngày này ở trong nhà buồn bực không vui, lão gia liền nghĩ ra kế này, để cháu trai kinh hỷ.

Bên ngoài tuyết dừng rồi, nhưng gió vẫn như cũ rất lớn, vù vù vang lên. Trong căn cứ vài vị thủ trưởng quân quan thủ trưởng cũng nghi hoặc, lão thủ trưởng mang một cô gái yêu kiều tới doanh trại làm gì? Nhưng ông không mở miệng giới thiệu, bọn họ những thuộc hạ cũng không tiện nhiều chuyện, cho tới khi Tập Vị Nam bước vào, bọn họ, ánh mắt lạnh lùng lướt qua bọn họ nhìn cô gái sau lưng bọn họ, bọn họ liền tỉnh ngộ.

Tập Vị Nam là một quân quan trẻ, xem tuổi tác cũng ba mươi rồi, nhưng chung thân đại sự vẫn luôn không ngó tới, đem tâm tư muốn chính ủy làm việc gấp gáp bừng cháy, vậy mà người ta không mặn không nhạt, rất nhiều lãnh đạo cấp trên mượn công việc giới thiệu đối tượng cho anh, khiến anh nơi nơi từ chối, anh như vậy lại giả ngốc sững sờ, giống như anh tiền đồ vô lượng lại là quân quan xuất chúng, bao nhiêu cô gái muốn trèo cao, bắt quàng làm thân.

Xem ra Tập lão thủ trưởng cũng có phần tâm tư này, vừa mồng bốn tết mang một cô gái đến, nói là xem xét công việc, thực ra trong âm thầm là muốn làm mai làm mối mà tới.

Những quân quan này, mỗi người trong lòng cùng như gương sáng, đồng nhất đoán ra, đợi xem trò hay, người khác còn được, mai mối của Tập lão thủ trưởng không dễ từ chối như vậy.

Tập Vị Nam tự nhiên không biết trong lòng những người này nghĩ gì, nhìn thấy anh dường như lại gầy đi rồi, đau lòng không thôi.

Nhưng dưới mắt nhiều người nhue vậy, không thể trì hoãn vông việc của anh, chỉ có thể gắng nhẫn xuống đau xót, lanh lợi quay đầu nhìn thế giới băng tuyết ngập trời ngoài cửa sổ.

"Đi, đưa ta đi xem thử. "Tập lão thủ trưởng dẫn đi trước, trong doanh trại đón tết cũng không thể bỏ bên huấn luyện, ông tới xem xét là sự thật, lúc này nghe Tập Vị Nam báo cáo, mang mấy người bước ra ngoài.

Tập Vị Nam không lập tức rời đi, quay người bước qua hướng Diệp Bạc Hâm.

Trong phòng khách còn vài lính nhỏ ở lại, nhất thời nhìn mặt nhau.

"Em vì sao tới đây rồi?" Tập Vị Nam đứng trước mặt cô, cô nghiêng đầu nhìn anh, cẩn thận đánh giá khuôn mặt anh, trời rất lạnh, lông mi anh đều nhuộm đầy tuyết, Diệp Bạc Hâm rất muốn nâng tay phủi đi tuyết trên lông mày, nhưng ngại còn có người ở đây, liền nhẫn xuống.

"Ách... ông..." Cô vốn muốn nói là ông nội kêu cô cùng tới, nhưng ý nghĩ vừa chuyển, biết người này không muốn để người ngoài biết qun hệ của anh và ông nội, đầu lưỡi cuộn lại, nói: "Em cùng lão thủ trưởng cùng tới."

Mấy tiểu binh bên cạnh vênh tai lên lắng nghe, trong căn cứ dịp lễ tết sẽ có người nhà tới thăm, nhưng có thể để lão thủ trưởng của bộ tư lệnh mang tới, đây vẫn là lần đầu thấy, đều rất tò mò thân phận của Diệp Bạc Hâm.

Tuy nhiên để bọn họ líu lưỡi là, sư trưởng không gần nữ sắc của bọn họ đột nhiên chủ động đi hỏi cô gái này, ngữ khí quen thuộc tự nhiên, giọng cũng dịu nhẹ rất nhiều, cùng với vẻ lạnh nhạt lúc bình thường hoàn toàn không giống.


Thế là... mấy chàng lính này mơ hồ, trao đổi ánh mắt.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Bạc Hâm có chút không thỏa mái, lúc nãy nghe bọn họ nói muốn đi xem xét, lão gia cũng đi rồi, anh vẫn ở đây sững sờ, Diệp Bạc Hâm sợ anh bị mười khác dị nghị, "Anh đi làm việc trước đi."

Mặt Diệp Bạc Hâm bị đông lạnh, đỏ lên, Tập Vị Nam nhẫn xuống kích động muốn ôm cô vào lòng, "Được, đợi anh, một lát nữa sẽ quay lại."

Lão gia không để anh dẫn đường, đây là cố ý để lại thời gian cho hai người nói chuyện, bây giờ ước tính đang ở bên ngoài chịu lạnh rồi.

"Vâng. "Diệp Bạc Hâm cười gật đầu.

"Cậu. "Tập Vị Nam chỉ một anh lính đứng gần hai người nhất, "Đi mở máy sưởi lên, lấy cho cô ấy một cốc nước nóng làm ấm tay."

Trong phòng khách bố trí máy sưởi, nhưng quân nhân chịu lạnh, cả mùa đông còn huấn luyện kháng lạnh, vì vậy trong bình thường đều không mở lên.

Anh lính bị anh điểm danh, lập tức đi làm.

Diệp Bạc Hâm không muốn làm liền người khác, nhưng lời tới miệng lại nuốt vào, nhìn bóng lưng cước bộ rời đi, mỉm cười ngọt ngào.

...

Không bao lâu, Tập Vị Nam liền quay lại, trên người còn mang khí lạnh.

Diệp Bạc Hâm rất ít khi nhìn thấy Tập Vị Nam mặc quân phục, anh mặc quần áo ngụy trang có lẽ nhiều hơn, nhưng mặc quân phục cũng có một tầng hương vị.

"Muốn đi căn cứ đặc nhiệm không?"

"Có thể sao?" đôi mắt Diệp Bạc Hâm sáng lên, rời khỏi đây cũng hơn nửa năm rồi, những người bạn quen biết một tháng rất lâu rồi không gặp, lúc trước khi rời khỏi một chút chuẩn bị cũng không có, không kịp tạm biệt cùng bọn họ, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, rất hoài niệm.

"Được, anh đưa lão gia đi thị sát, em muốn đi thì cùng đi. "Nhìn cô vui vẻ, khóe miệng anh cũng cong lên.


Căn cứ xa cách rất lâu, vẫn như cũ là sân bãi quen thuộc.

Trên mặt tuyết, nam binh đặc nhiệm đang tập luyện hạng mục kháng lạnh, cởi áo ra, vật lộn quyết liệt, tuyết cùng bay lên, tung tóe làm mơ hồ gương mặt.

Nghĩ tới lát nữa có thể gặp chiến hữu quen thuộc, Diệp Bạc Hâm hưng phấn nằm bò lên cửa sổ.

Tập Vị Nam và lão gia ngồi phía trước, thấp giọng cười.

Lão gia nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, mặt nghiêm nghị cũng tan chảy rồi.

Cháu dâu này nhìn vẻ yểu điệu, nhưng tính cách kiên cường, có tính mềm dẻo lại thích lấy lòng, lão đầu tử vẫn rất hài lòng.

Tập Vị Nam đưa lão gia đi thị sát, để Đặng Viễn đưa Diệp Bạc Hâm đi dạo khắp nơi.

Hôm nay vừa đúng lúc nữ binh nghỉ ngơi, Đặng Viễn đưa cô tới dưới tầng lầu nữ binh.

Chiến sĩ đứng gác nhìn thấy cảnh vệ viên của đại đội trưởng, cung kính chào.

Cửa tòa lầu truyền tới âm thanh một trận bước chân.

"Này, đánh cầu lông đi. "Là giọng của Ngải Thu Viên, giọng nói đáng yêu.

"Không, cầu lông quá nhàm chán, không được, hai người ở đó mươi đẩy ta đánh, giống như tán tỉnh vậy, không vui. "Duy Mật lập tức lên tiếng phản bác.

"Đi đi đi, còn tán tỉnh nữ, giống như cô, ai nhìn mới đồng ý tán tỉnh cô."

Hai người đối đầu, bình thường thích cãi nhau không ngờ qua bao lâu vậy rồi, những mười này vẫn không đổi.

Trong lòng Diệp Bạc Hâm cười lên, thân người trong chớp mắt trốn tới trong góc.

Đặng Viễn không hiểu lắm, trừng mắt nhìn cô, "Chị..."

Diệp Bạc Hâm giơ đầu ngón tay lên hướng về phía anh làm thế tay im lặng.

Đặng Viễn vò đầu, nhìn cửa cầu thang một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ.


"Quy tắc cũ, vẫn là đánh bóng rổ đi, cái gì bóng bàn, cầu lông, bóng chày, đều bị em chít chút." Lâm Vi cười nói chen vào.

"Bóng rổ hay, bóng rổ kích thích."

"Bảy người, người dư ra làm trọng tài."

Bảy vô gái cùng một phòng cùng hẹ xuống làu, đến phòng giải trí tìm trò vui, bọn họ ngoài ngày thường đi huấn luyện, duy chỉ có một tiểu khiển là đi phòng giải trí vậy lộn, đánh bóng.

Diệp Bạc Hâm mím môi cười, từ sau bức tường lắc lắc bước ra, giơ tay ra liền tiếp cận người đầu tiên bước ra.

Đầu Duy Mật ầm một tiếng, ta cha, đây là bị đánh úp rồi sao?

Diệp Bạc Hâm ra tay linh hoạt, Duy Mật lại không có chuẩn bị, không ngờ rằng ban ngày ban mặt ở trước cửa lại bị người ta tập kích?

Thế là đợi cô nghĩ phản kích, một gương mặt cười sát tới gần. Cô bị dọa tới liên tục lùi về sau.

"Ây za! Ây za! Đây là ai vậy? Duy Mật một mặt kinh hoàng nhìn Diệp Bạc Hâm.

"Tôi đang nằm mơ phải không? Nhanh, nhanh cấu tôi một cái!"

"Ây za, buông ra, cấu tôi làm gì?"

Bảy cô gái lập tức trừng mắt to nhìn, không dám tin nhìn cô gái đang cười rạng rỡ trước mặt, sau đó vây thành một vòng.

Diệp Bạc Hâm nhếch lông mày, còn thế sao?

"Haizzz, may mà các cô còn là quân đặc nhiệm, thẻ chất quân nhân đâu? Kinh ngạc, chính lf điểm này, còn có thể dựa vào các cô để đánh thắng sao?"

"Ồ, còn nói thú vị? Nhìn xem, mọi người đều tới nhìn xem, đây là ai vậy, lời nói vòn mang ngữ điệu của Ưng Hi. "Duy Mật trề môi.

"Đúng rồi a, cũng không biết là ai, lúc đầu không từ mà biệt, làm cái gì thần bí, qì, hiếm thấy!"

"Đi thôi, đều ngây ra đó làm gì, đi đánh bóng thôi!"

Đối với cô lúc đầu không từ mà biệt, trong lòng đám người này đều nhìn hoảng sợ, lúc này nhìn thấy người mặc dù ngoài kinh ngạc còn thêm kinh hỷ, nhưng thế nào cũng phải bày ra bản nhạc.

Thế là một đám người dưới xúi giục vủa Duy Mật, mọi người gượng gạo lướt qua Diệp Bạc Hâm, sững sờ là đem cô bỏ qua một cách triệt để.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui