Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

“Cái này...” Tập Khởi Nhu đá đá anh năm, muốn kêu anh giải vây, anh năm lại giả vờ như không thấy, anh chán sống mới dám ở sau lưng anh hai đâm anh một dao.

Tập Khởi Nhu gấp gáp, lại sợ bà nội chỉ hôn cho cô, chỉ có thể một năm một mười đem bản thân nhìn thấy, nghe được nói một lượt.

Lần này sắc mặt Giang Nhan biến đổi liên tục, đến Tập Thừa Hoắc cũng trầm mặt.

" Mẹ, chuyện Bạc Hâm có vị hôn phu con cũng biết, nhưng chỉ cần là A Nam thích, thì có quan hệ gì? Còn về tin đồn loạn gì, đều là lời truyền miệng, chắc gì đã là thật. Con nghĩ A Nam cũng biết nội tình bên trong, nếu A Nam không tính toán, người ngoài chúng ta nói nhiều cũng có tác dụng gì?"

" Hay cho chỉ cần con trai con thích, mặt mũi Tập gia đều có thể không quan tâm? Cô gái như vậy cưới vào nhà, truyền ra ngoài không phải để người ta cười Tập gia chúng ta cướp vợ người ta sao?" Lão phu nhân đột nhiên thịnh nộ.

" Bà nội, A Nam sớm đã không phải người Tập gia, bà quên rồi sao?" ánh mắt Tập Vị Cận lạnh lùng đối diện với tức giận của lão phu nhân, lông mày sáng ngời xẹt qua mỉa mai, hơi thương xót, "Lúc đầu là bà tự thân đuổi nó ra khỏi gia môn, nó bây giờ họ Tập không sai, nhưng cùng Tập gia không có nửa phân quan hệ. Bên ngoài bao nhiêu người, có mấy người biết cháu trai Tập gia có người lăn lộn có tiếng trong quân đội? Tập Vị Nam cái tên này sớm đã bị người ta quên rồi, tất cả của A Nam ngày hôm nay đều là nó dùng mạng đổi lại, Tập gia từng quan tâm tới nó chưa?"

Ánh mắt anh quét qua đám người, người lớn tụ tập đông, nhưng không người nào phản bác.

Không sai, từ lúc Tập Vị Nam mười lăm tuổi phạm sai lầm bị khai trừ tên trên tộc phả, lão phu nhân lại cảnh cáo không được phép ai trong âm thầm giúp anh, nếu không đồng phạm mà phạt, tất cả mọi người đứng nhìn, không một ai giơ tay ra giúp một tay.

Tập Vị Nam cái tên này đần dần bị người bên ngoài quên sạch rồi, người ngoài nói tới Tập gia, chỉ biết cháu lớn Tập gia Tập Vị Cận có tiếng tăm nhất, trên thương giới tạo thành một truyền kỳ.

Tập Vị Cận cười nhạt, "Nếu đã không tính là người Tập gia, cũng không nợ Tập gia cái gì, Tập gia dựa vào cái gì ngăn cản việc riêng tư của nó? Nó kết hôn hay không, cùng ai kết hôn, chúng ta có lập trường gì khua tay múa chân? Bà nội sợ truyền ra ngoài mất mặt, nhưng có mấy người biết A Nam là người Tập gia?"


"Cháu..." Lão phu nhân không ngờ rằng một cháu trai luôn nghe lời trầm mặc đột nhiên đứng dậy phản bác bà, trong từng câu từng chữ, bà tìm không ra kẽ hở, nhưng trong câu chỉ trích bà năm đó không quan tâm tình cảm bà cháu, bây giờ lại tự gánh hậu quả.

"A Cận!" Bố là Tập Hoa Minh trầm giọng xuống, quát một tiếng, "Sao lại nói chuyện với bà nội như vậy?"

Quay lại cùng lão phu nhân xin lỗi, "Mẹ, là con dạy con không tốt, hai đứa con đều khiến người khác bận lòng, xem tấm lòng bảo vệ em trai của A Cận, hy vọng mẹ đừng tính toán với nó. Còn về tiểu tử A Nam bất hiếu này, để con tới dạy bảo, mẹ đừng bạn tâm, con bảo đảm lần này giáo huấn một trận."

" Mẹ, anh cả nói đúng, việc này giao cho anh cả đi xử lý, tính cách A Nam mẹ không phải không biết, đến lời của bố mẹ nó còn nghe chút..."

" Cũng không phải chuyện lớn gì, mẹ đừng tức giận nữa..."

Mỗi người nói một câu, cho lão phu nhân bậc thang bước xuống, lão phu nhân cũng biết Giang Nhan và Tập Vị Cận đứng về phía Tập Vị Nam, những người khác đều có thái độ trung lập, không ai đứng ra chống đỡ cho bà, đến chồng luôn thuận bà cũng vì chuyện này cùng bà đỏ mặt, bà cũng chẳng tha chẳng thứ gì, chỉ sợ càng náo càng bế tắc.

" Việc này như vậy đi, Hoa Minh con trai con làm ra chuyện đốn mạt, con tự mình đi xử lý, đừng cứ lấy chuyện cũ phiền lòng ra làm phiền mẹ con." Tập Thừa Hoắc làm một chủ gia đình vỗ bàn, "Đều giải tán hết, đến nhà ăn dùng cơm..."

Sau khi ăn cơm tối xong, lão phu nhân đầu đau không ít, không muốn nhìn thấy đám vãn bối càng ngày càng không nghe lời, tự mình lên lầu.

Mấy trai gái rể theo lão thái gia lên phòng khách, nhưng đuổi vợ chồng Tập Hoa Minh ra ngoài, để bản thân bọn họ nghĩ cách bổ cứu.

Nên như thế nào thì như thế đó, lão già ông cũng lười quản. Thật ra lão gia đã biểu thị thái độ, ông vài lần cùng vợ ông đỏ mặt? Tối nay vì Tập Vị Nam nói vài lời, hơn nữa Tập Vị Nam là quân nhân, kết hôn bắt buộc phải qua cấp trên đồng ý, lão gia nhất định biết đầu tiên, nhưng vì anh giấu đi chuyện này, nói rõ lão gia mặc dù tức giận, nhưng cũng không có cách nào với Tập Vị Nam, ai cũng biết Tập Vị Nam là đứa cháu mà lão gia thương nhất kế tục sự nghiệp ông. Nếu không danh hiệu quân môn thế gia của Tập gia tới một thời lại không có người kế thừa, sau khi lão gia nghỉ hưu, Tập gia còn được coi là quân môn thế gia sao?


...

Mấy đứa cháu theo Tập Vị Cận ra ngoài, đại khái đi thăm dò chuyện của Tập Vị Nam.

Đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại hai vợ chồng Tập Hoa Minh và Giang Nhan.

"A Nhan, em xem việc này phải làm sao?" Tập Hoa Minh không ngờ rằng vừa về nhf lại nghe được tin tức tính bùng nổ này, con trai bản thân sinh ra, anh còn không hiểu sao? Nhưng làm sao có thể làm ra chuyện đốn mặt này rồi? Đặt vào trong gia đình bình thường, không thương lượng với bố mẹ đã kết hôn, mái nhà đều bị lật lên rồi, giống hồ Tập gia bọn họ là gia đình như vậy, nếu như ai ai cũng bắt chước, cái nhà này không loạn lên rồi sao?

Tâm trạng Giang Nhan trầm xuống, mẹ chồng lúc nào cũng đâm vào cô, cô không dễ gì mới chuyển tới con trai lớn ở, sóng vài ngày yên tĩnh, hai ngày nay về Lão Trạch lại bị chỉ trích.

" Có thể làm như thế nào?" trong lòng Giang Nhan vẫn chưa tan lửa giận nói chuyện tự nhiên không khách khí, "Như e thấy thì mẹ làm chuyện bé xé ra to rồi, anh cũng không xem A Nam bao nhiêu tuổi rồi, cũng là ba mươi rồi, sống nhiều năm như vậy, bên cạnh không có một cô gái, các người không lo lắng, em làm mẹ lo lắng a, chỉ sợ nó cả đời này không định kết hôn. Anh xem A Cận đi, đủ nghe lời đủ ưu tú rồi chứ? Còn không nói đến chuyện yêu đương? Em kêu nó đi xem mắt nó liền đi, kết quả vẫn như một, nó ngay cả họ người ta là gì cũng quên rồi."

" Bây giờ A Nam không dễ gì mới nhìn trúng một cô gái, cũng lén sau lưng chúng ta đăng ký kết hôn rồi, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đứa con trai không hiểu biết của chúng ta là thật lòng, chúng ta làm cha mẹ, nỡ lòng đi ngăn cản bọn nó? Hơn nữa, tính cách đứa con trai này của anh anh còn không biết, nếu như nó ngoan ngoãn nghe lời, lúc đầu cũng không náo loạn thành như vậy?"

Nghĩ tới con trai liền đau lòng không thôi, Giang Nhan nói xong, lén lút lau nước mắt, "Dù sao cả đời này em cũng có lỗi với nó, chưa từng chăm sóc quan tâm nó, lúc còn nhỏ mẹ động một tí là đánh nó, em lo quản sự nghiệp, cũng không phát hiện khác thường của nó, nếu như em có thể quan tâm nó nhiều hơn, nó cũng không đến nỗi phản ngịch như bây giờ. Lúc nó bị bắt giữ, chúng ta đều bị mẹ ép, không ai dám đi bảo lãnh nó. Bây giờ bên cạnh nó không dễ gì mới có thêm một người quan tâm bó, lần này em nói gì cũng muốn đứng về phía nó."

" Được rồi A Nhan, chuyện này qua bao nhiêu năm rồi, còn nói làm gì? A Nam bây giờ không phải rất tốt sao? Lúc đầu nếu không vụ kia, nó bây giờ ước tính cũng không tiến bộ." Tập Hoa Minh ôm lấy vai vợ mình, an ủi vỗ vỗ bàn tay cô.


Giang Nhan thở nhẹ, "Cô gái đó em gặp qua, căn bản không có xấu như mẹ nói, nó thông minh lanh lợi, em nhìn rất thích. Nói tới nói lui, mẹ còn không phải nhìn không được gia thế nhà người ta sao? Anh xem lão hai mẹ đưa cho em ấy một nàng dâu có gia thế tốt thì tốt, nhưng mà lão hai hạnh phúc không? Nhiều năm như vậy vợ chồng hai người tương kính như tân, còn có dì tư, cùng với em rể mỗi người sống mỗi nơi..."

" Xuỵt, nhỏ tiếng chút." Tập Hoa Minh chau mày, "Chuyện này ở trước mặt anh than phiền cũng được, đừng để mẹ nghe thấy, bà ấy tuổi lớn rồi, em nhẫn một chút, đừng tính toán với bà."

Giang Nhan hừ nhẹ, nhẫn nhẫn nhẫn, cô cũng nhẫn nhiều năm như vạy rồi, mẹ đối với cô có cái gì không vừa lòng, lúc đầu cũng là bà tự chọn con dâu, kết quả vừa vào gia môn chưa lâu, liền bắt đầu bắt bẻ khắp nơi.

" Bên phía A Nam, lát nữa em gọi điện cho nó, kêu nó sắp xếp thời gian, hẹn gặp thân mật, hai nhà gặp mặt nhau, thông cảm cho nhau, cũng thương lượng một chút lúc nào tổ chức hôn lễ, mời tiệc rượu gì đó. Mẹ sợ mất mặt, không nhận đứa cháu này, em phải để người trong giới của em đều biết, Tập Vị Nam nó là con trai của Giang Nhan em, con trai em ưu tú như vậy, có cái gì nhìn không lọt mắt người khác?"

" Như vậy được không? Bên phía mẹ anh..." Nếu vợ đã nói cô gái này không tệ, anh cũng không phản đối gì, "Bà ấy sẽ không mở miệng, em sau lưng mẹ cùng thông gia bàn chuyện hôn sự như vậy, đến lúc đó mẹ ngăn cản, lấy thông gia ra trút giận, chúng ta lại không thể y như lời hứa tổ chức hôn lễ bày tiệc rượu, em để nhà thông gia nghĩ thế nào?"

" Vậy có thể làm thế nào? Con trai anh đã đưa con gái nhà người ta chạy mất, người nhà người ta còn phát cáu lên đó, con trai anh đến mẹ vợ nó còn không chắc, đã để con gái nhà người ta không thanh không sạch ở cùng con trai anh, người ta đồng ý sao? Đổi lại là con gái anh bị người ta cướp đi như vậy, người ta còn ghét bỏ con gái anh, anh có thể nhẫn sao?"

" Cái này... gây ra chuyện gì rồi a? Tiểu tử hỗn này càng ngày càng không ra gì rồi, làm ra chuyện hèn mạt này!" Tập Hoa Minh tức giận lên, không kìm nổi mắng một câu.

Giang Nhan hừ lạnh, "Em đi gọi điện thoại cho nó, anh mấy ngày nay đừng về phòng thí nghiệm của anh nữa."

...

Tập Vị Nam vừa mở cửa, liền nhìn thấy Diệp Bạc Hâm đứng thẳng người, rõ ràng lúc nãy đứng ở cửa nghe lén, anh không nén được mỉm cười.

Cô đối với anh càng ngày càng vào tim rồi, loại cảm giác được người khác nhớ nhung khiến anh cảm thấy vui mừng như nằm mơ vậy.


" Không sao chứ?" Diệp Bạc Hâm vuốt vuốt mái tóc, thở dài một tiếng.

Tập Vị Nam tiện tay đóng cửa, cách ly ánh mắt của Tô Uyển, tay vừa giơ lên, liền ôm cô tới, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, vui vẻ cười lên một tiếng, "Lo cho anh?"

Người này a, có lúc rất dễ thỏa mãn, cô một câu quan tâm một ánh mắt liền có thể khiến tâm trạng anh trong nháy mắt biến tốt.

Diệp Bạc Hâm lo lắng Tô Uyển đột nhiên đi ra, đẩy anh một cái, "Về phòng trước."

Tập Vị Nam cười nhẹ, cùng cô bước về phòng.

Vừa về tới trong phòng, Diệp Bạc Hâm liền truy hỏi, "Mẹ em rốt cuộc nói những gì với anh? Vì sao nói lâu như vậy? Mẹ có..."

Một đầu ngón tay hơi lạnh đè lên trên môi đang ríu rít không ngừng của cô, "Không có, anh không có trái tim thủy tinh như em nghĩ, bất luận mẹ em nói gì, đều không lay chuyển được quyết tâm muốn em của anh!"

Anh nói đàng hoàng chững chạc, trong mắt xẹt qua dịu dàng.

Diệp Bạc Hâm sững sờ, "Không phải... Em lo lắng anh..."

Điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, Tập Vị Nam chau mày, Diệp Bạc Hâm khựng lại, "Anh nghe điện thoại trước đi..."

Tập Vị Nam nhìn tên cuộc gọi tới, giơ điện thoại lên, "Vậy anh đi nghe điện thoại... "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui