Tô Uyển lập tức xông tới, giật phắt quần áo trên tay cô, vất xuống sàn.
“Thẩm Tư Á? Con lừa ai? Diệp Bạc Hâm! Mẹ dạy con thế nào, bây giờ nói dối không cần viết nháp nữa hả?”
Tô Uyển thở hổn hển, tay run run chỉ vào mũi Diệp Bạc Hâm.
Không khí nặng nề như dừng chuyển động.
Trong một chốc, chỉ nghe tiếng thở dốc của Tô Uyển.
Nhìn xuống chiếc áo sơ mi bị bà dẫm lên dưới đất, Diệp Bạc Hâm bình tĩnh chỉnh lại tóc tai bù xù.
Cô cười không thành tiếng.
“Con sang ở với anh ấy mấy ngày.”
Tô Uyển biết ngay, nó cũng chả có gì giấu được.
“Con!” Cơn giận anh ách trong lòng Tô Uyển cứ sục sôi, và cả những uất ức nặng nề dồn nén.
Bà vung tay lên.
Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu, không trốn tránh, mà giơ mặt lại gần.
“Mẹ đánh đi, nếu đánh con làm mẹ thấy thoải mái hơn, với con chẳng sao cả.”
Tô Uyển biết tính con gái bướng bỉnh, bà giận đỏ cả con mắt.
“Bây giờ con dọn đến sống với nó, thì ra cái thể thống gì?”
Diệp Bạc Hâm thấy bà thu tay lại, nhất thời nín thinh, cúi xuống, vơ bừa vài bộ quần áo, ôm trong tay.
Cô nhìn Tô Uyển, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng quên, con với anh ấy là vợ chồng hợp pháp.”
Sắc mặt Tô Uyển trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn theo bóng lưng của Diệp Bạc Hâm.
“Nếu hôm nay con cứ nhất quyết bỏ đi, vậy đừng nhận mẹ là mẹ nữa, nhà này... sau này cũng đừng về nữa...”
Không khí càng thêm nặng nề.
Sự nặng nề khiến người ta cảm thấy khó thở.
Diệp Bạc Hâm kéo vali, bước chân khựng lại, cả người gồng lên.
Lần trước nhốt cô trong nhà, lần này lại dọa nạt.
Rốt cuộc là tại làm sao?
Tập Vị Nam có chỗ nào khiến bà không hài lòng?
Diệp Bạc Hâm cười khảy, quẳng vali xuống, quay phắt ra.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Mấy hôm trước nhốt con ở nhà, lấy điện thoại của con nhắn tin cho anh ấy, bảo con muốn ly hôn, bây giờ lại nói những lời này dọa con. Con không tìm mẹ chất vấn, vì con tôn trọng mẹ, nhưng mẹ là người bề trên, rõ ràng biết con đã kết hôn rồi, lại còn kéo Hạ Dã Nhuận tham gia vào, mẹ thấy có ra thể thống gì không? Mẹ đừng nói với con, hôm đó Hạ Dã Nhuận đến tìm con, không phải do mẹ sắp xếp?”
Diệp Bạc Hâm hít thở thật sâu, cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm nén được sự kích động.
“Vì sao lại trùng hợp đến thế, con và Hạ Dã Nhuận vừa ra khỏi cửa đã bị Tập Vị Nam bắt gặp? Mẹ có biết Tập Vị Nam có thân phận thế nào không? Tin nhắn ấy đã mang lại cú shock nặng nề thế nào với anh ấy? Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy, lúc làm nhiệm vụ gặp bất trắc, nghiêm trọng hơn thì mạng cũng chả còn.”
Diệp Bạc Hâm không nén được, đỏ hoe mắt, cắn chặt môi mới ngăn được nước mắt rơi xuống.
Tuy không ai nói với cô điều gì, nhưng từ thái độ của Lục Tiễn Tây, và câu nói nhát gừng buột miệng của Quý Giản Ninh, cô có thể đoán được ra. Lần làm nhiệm vụ này của Tập Vị Nam vô cùng nguy hiểm, suýt thì mất mạng.
Và cả, rất có khả năng vì cô nên mới ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Tô Uyển sững sờ, có phần hoang mang.
Diệp Bạc Hâm sập cửa lại đánh cái “rầm”.
Sàn nhà cũng rung lên.
Tô Uyển hơi trợn mắt, vội vàng đuổi theo.
“Diệp Bạc Hâm! Mày quay về đây cho mẹ!”
Tô Uyển hớt hải chạy xuống nhà, hét toáng lên.
Diệp Bạc Hâm chưa đi, va li quẳng xuống bên ghế sô-pha, khoanh chân ngồi trên ghế, ôm gối vào lòng. Ủ rũ nhìn bà.
“Con không đi, không đi đâu hết, mẹ hài lòng chưa?” Giọng điệu ít nhiều có sự giận dỗi.
Tô Uyển thờ phào, sắc mặt dịu xuống, nhưng lại nghe giọng con bé mỉa mai cất lên.
“Mẹ có thể vô tình, không nhận đứa con gái này. Con cũng chả mất dạy đến thế.”
Dì Thanh nghe tiếng Tô Uyển, sợ quá vội vàng bỏ mọi thứ đấy, hốt hoảng từ bếp chạy ra.
“Sao thế? Này là sao?”
Bà nhìn Diệp Bạc Hâm ngồi trên ghế, lại quay ra ngó Tô Uyển, thấy sắc mặt bà chủ tái xanh, liền im ỉm ngậm miệng.
...
Diệp Bạc Hâm giận dỗi ngồi trên ghế, không nói năng, cũng không nhúc nhích.
Diệp Thiên Dịch ở ngoài về, áo vest vắt khuỷu tay, ngang qua phòng khách, thoạt đầu không để ý, được mấy bước chân, liền quay phắt lại.
“Ái chà chà, chị, hôm nay cơn gió nào đưa chị về thế này?”
“Cút.” Diệp Bạc Hâm thấy bực mình, liền tức tối hất văng tay nó ra.
“Không vui à? Ai bắt nạt chị?”
“Tô Uyển!” Diệp Bạc Hâm liếc nhìn nó, rít lên qua kẽ răng.
Diệp Thiên Dịch liền bẽn lẽn cười: “À ơ, hôm nay đi làm mệt quá cơ, em lên gác tắm rửa cái.”
Diệp Thiên Dịch cuống lên chạy còn nhanh hơn thỏ.
Diệp Bạc Hâm nhếch môi: “Không được cái nước gì.”
...
Cơm nước dọn ra, dì Thanh mới lại gần cô:
“Bạc Hâm, đừng giận nữa cháu, đi ăn cơm đi, nhìn cháu gầy lắm.”
“Cháu không đói.” Diệp Bạc Hâm gác cằm lên gối, lắc đầu.
“Trời ạ, cái con bé này...”
Tô Uyển đập đũa xuống bàn: “Dì Thanh, kệ xác nó, không ăn thì nhịn, có phải trẻ con đâu, lại còn bày đặt tuyệt thực, ấu trĩ!”
Bờ mi Diệp Bạc Hâm run lên, không phản biện, bải hoải ôm đầu gối, mắt từ từ khép lại.
Dì Thanh thở dài ngao ngán.
“Mẹ, chị phạm lỗi gì thế?” Diệp Thiên Dịch rụt rè mở miệng.
“Ăn cơm không chặn cái mồm con à, nói gì lắm thế?” Tô Uyển trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dịch, cậu liền trề môi.
...
Sau bữa cơm, Diệp Thiên Dịch ngồi bên Diệp Bạc Hâm, toan hỏi cô làm sao, Tô Uyển lại xách cậu dậy.
“Lên gác, ở đây không có việc của con.”
Diệp Thiên Dịch lẩm bẩm mấy câu, tấm tức đi lên gác.
Nửa đường, đành quay lại.
“Mẹ, mẹ có giận mấy cũng đừng động chân động tay nhé, dã man lắm.”
“Không đánh nó, mẹ đánh mày nhé!” Tô Uyển giơ tay lên toan đánh, cậu liền hốt hoảng thụt lùi lại: “Ấy, đừng đừng...”
Đoạn liếc mắt nhìn Diệp Bạc Hâm: “Chị, chị tự lo lấy vậy, đừng hờn dỗi với mẹ nữa, cứ cúi đầu nhận lỗi đi, mọi chuyện đâu còn có đó.”
Tính bà chị của cậu chính xác là quá lì.
Diệp Bạc Hâm chớp mắt, trong đôi mắt như có lớp sương lan tỏa.
Mũi cũng cay cay.
Tô Uyển thấy con gái mang vẻ sống dở chết dở thế này thì tức lắm.
Liền ngồi xuống ngay trước mặt cô, mở tờ báo ra, mắt lướt đọc.
Diệp Bạc Hâm sụt sịt, nước mắt lã chã rơi.
Tô Uyển nào có đọc được vào đầu, bèn ngước mắt nhìn cô. Thấy con gái giàn giụa nước mắt, sắc mặt nhợt nhạt, môi cắn chặt, ai oán nhìn mình chằm chằm.
Tô Uyển thấy nghẹt thở, đúng là tạo nghiệt.
Hai đứa quăng tám sào cũng không với tới, làm sao lại quen nhau, rồi đến được với nhau nhỉ?
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa!” Tô Uyển đanh giọng mắng, dằn tờ báo xuống mặt bàn.
Căn phòng khách yên tĩnh, tiếng động mạnh trở nên vang vẳng.
Mắt Diệp Bạc Hâm đỏ hoe, lệ tuôn không ngừng.
Giọng lẩy bẩy, nghẹn ngào: “Mẹ tại sao lại như thế này? Con tôn trọng mẹ, nhưng sao mẹ cứ phải can thiệp vào hôn nhân của con. Con không thể ly hôn với anh ấy, mẹ chưa hiểu gì về anh ấy đã phán người ta tội chết rồi, mẹ dựa vào đâu? Nếu không có anh ấy, con đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Diệp Bạc Hâm nói, khiến thần kinh của Tô Uyển cũng giật lên nhoi nhói.
Bà nào có muốn chia rẽ một đôi tình nhân?
Nhưng bà có thể làm gì? Giương mắt nhìn nó trầm luân ư?
...
Tập Vị Nam trở về từ quân doanh.
Sắc đêm đã nặng trĩu.
Ánh trăng vàng bị tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ, trên thinh không, chỉ còn sương mờ phiêu lãng.
Anh dựa vào ghế, tay day nhẹ thái dương đang giần giật.
Trong xe bật đèn mờ, gương mặt anh sắc cạnh, đường nét rõ ràng, lạnh lùng và nam tính.
Đã rất muộn rồi, hôm nay lại bôn ba cực nhọc, về đến nơi chắc gần tám giờ.
Vốn định gọi điện cho cô, nhưng cầm điện thoại lên, lại đắn đo.
Tập Vị Nam thở dài, thả điện thoại vào hộp đựng đồ.
Đường về Ngự Cảnh Viên không vướng tắc nghẽn, hành trình dài hai tiếng bị anh rút gọn chỉ còn một tiếng rưỡi.
Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, rất nhiều tầng đèn đóm sáng chưng, riêng có tầng của anh là tối thui.
Cô đã ngủ rồi?
Tập Vị Nam cảm giác, nhịp tim có vẻ đập nhanh hơn.
Nóng lòng muốn được gặp cô.
Cảm giác ấy, chưa bao giờ mãnh liệt bằng lúc này.
Tập Vị Nam đánh xe xuống bãi đỗ dưới tầng hầm.
Lên gác, cầm chìa khóa, mở cửa.
Căn phòng tối như bưng, không khí lạnh lẽo ập đến.
Anh sững người, mắt lướt qua phòng khách, sô-pha không có người, phòng ngủ đóng cửa im ỉm.
“Hâm Nhi?”
Anh khẽ gọi.
Nhưng, âm thanh chỉ vang vọng trong phòng khách, mà không hề có tiếng đáp lại lời anh.
Rảo bước đến cửa phòng ngủ, vặn nắm đấm, bật công tắc đèn.
Trống huơ trống hoác, không một ai.
Con tim mong chờ như bị dội một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu, rơi tõm xuống vực sâu, khắp người chỉ còn giá buốt.
Vốn dĩ, nơi không có cô, không thể gọi là nhà.
Anh ra ghế sô-pha, thả người phịch xuống.
Cả cơ thể như bị rút cạn linh hồn chỉ trong giây lát.
Tay chân, lạnh ngắt.
...
Lúc Tập Vị Nam gọi điện thoại, Diệp Bạc Hâm vẫn đang sụt sùi.
Tiếng chuông vừa reo, cô lập tức lau nước mắt, cầm điện thoại lên. Cả tối co người ngồi trên sô-pha, chân hơi tê, lúc đứng lên suýt thì khụy ngã.
Vừa ngó bộ dạng của cô, Tô Uyển biết ngay là điện thoại của ai gọi đến.
Bà liền hừ mũi.
Diệp Bạc Hâm không màng bận tâm, lánh Tô Uyển, ra sân sau.
“A Lô.” Diệp Bạc Hâm ngồi xuống xích đu, một tay cầm điện thoại, một tay giữ dây thừng, mũi chân chạm đất, khẽ đung đưa.
Để tranh thủ sự thương cảm của Tô Uyển, vừa nãy cô khóc hơi quá đà, giờ lên tiếng, cổ họng khàn đặc.
Tập Vị Nam vốn định hỏi cô đang ở đâu, nhưng nghe giọng cô là lạ, liền biến sắc mặt.
“Em khóc à?”
Diệp Bạc Hâm thoáng ngỡ ngàng, mới sực nhận ra giọng mình khác lạ, cổ họng hơi đau đau.
Giả vờ húng hắng mấy tiếng, nhuận giọng: “Không, hôm nay gió to, quên mang áo khoác theo, nên chắc có tí cảm lạnh.”
Hơi thở của Tập Vị Nam trở nên thoáng nặng nề, không biết anh có tin không, mà bỗng nhiên lại im lặng.
Diệp Bạc Hâm thấp thỏm: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Giọng anh hơi trầm.
“Em xin lỗi, em hiện đang ở nhà.” Diệp Bạc Hâm cúp mắt, nghe có chút xót xa.
Cô không biết lúc Tập Vị Nam về nhà, không thấy cô, lòng sẽ mang cảm giác thế nào, có thất vọng không?
Tập Vị Nam siết chặt điện thoại, ánh mắt tối lại: “Anh đến đón em nhé?”
Diệp Bạc Hâm cứng đờ người, im lặng hồi lâu, mới lí nhí nói: “Tối nay em không về đó nữa, vừa nãy vốn định về lấy ít quần áo, bị mẹ em bắt gặp, bà giận lắm, em không thể phớt lờ tâm trạng của mẹ được.”
“Được, vậy em nghỉ sớm đi.” Tập Vị Nam không nói gì nữa, bèn cúp máy.
Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn màn hình đen ngóm.
Anh... thế là giận rồi à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...