Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Anh chưa từng vì thân phận diễn viên của mình mà cảm thấy nhục nhã, anh cũng rõ ràng, trong mắt một số phú thương, bọn họ nhìn không được người trong giới giải trí, nhưng mà... Tô Uyển lúc nào cũng ghét bỏ thân phận ngôi sao điện ảnh của anh, lúc này khiến anh cảm thấy khó xử.

Lạc Diêm Thành mím môi, bị chọc tức đủ rồi.

Trong đôi mắt đen kịt, bùng lên ngọn lửa tức giận.

Nhón tay thon dài, lạnh lùng đè lên cổ của Tô Uyển.

Thật sự muốn bóp nát.

Cánh tay có lực, đặt trên eo cô

Cả người anh đều ép tới.

Tô Uyển nặng nề thở hổn hển, lưng dính lên trên cửa xe, anh càng dựa càng gần hơi thở đều phả lên hai má cô.

Mặt của Tô Uyển, xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh.

Lạc Diêm Thành vẫn luôn giữ đúng khoảng cách thỉnh thoảng sẽ dồn ép cô, nhưng dường như chưa ép buộc cô.

Tô Uyển ngửi thấy hơi thở nguy hiểm.

Cô siết chặt đầu ngón tay, "Lạc Diêm Thành, nếu anh còn dám tiến gần, đừng trách tôi không khách sáo!"

Lạc Diêm Thành chằm chằm nhìn mắt cô, hơi thở nóng bỏng, "Ồ? Em nghĩ cách nào không khách khí?"

Tô Uyển tức giận toàn thân phát run, sau khi ly hôn, chưa từng có ai dám nói lời không nghiêm túc, càng đừng nói tới có người có thể dựa gần cô như vậy.

" Tô Uyển, em đừng quên, thóp của con gái em đang nằm trên tay anh, em nói, hôn ước của con bé cùng Hạ Dã Nhuận vẫn chưa khai trừ, bây giờ lại cùng người khác kết hôn rồi, một khi lên tiêu đề danh môn bát quái, liệu có bị người ta chọc thủng xương sống không? Con bé bây giờ nếu nhà chồng biết được nó từng có hôn ước với Hạ gia, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Năm đó chồng trước của em có ngoại tình lại em bị người trong giới danh lưu chế cười, mùi vị đó không dễ chấp nhập đúng không? "

Tô Uyển dứt khoát nhắm mắt lại, "Lạc Diêm Thành, anh bỉ ổi!"

Cô hối hận rồi, ba tháng trước trong bữa tiệc từ thiện, cô cùng Diệp Viễn Đông cãi nhau, bị Lạc Diêm Thành nghe hết một chữ cũng không sót, từ đó về sau, Lạc Diêm Thành liền giống như con quỷ bám lấy cô, đe dọa dụ dỗ, không có gì không dùng.

Cô chịu đủ những ngày bị người khác cười nhạo rồi, tuyệt đối không thể để giới truyền thông không căn cứ, nói con gái cô một chân giẫm hai thuyền, một bên cùng người ta có hôn ước, một bên đi kết hôn với người khác.

Lạc Diêm Thành chính là túm lấy điểm yếu của cô, một lần nữa uy hiếp cô, để cô hẹn hò du lịch với anh.


" Bỉ ôiổi thù lại làm sao?" Lạc Diêm Thành thấy cằm cô bị bản thân đè đến có vết đỏ, trái tim hơi khựng lại, có chút chậm rãi buông ra.

" Trong chảo nhuộm lớn của giới giải trí này, muốn có danh, lợi, thì phải bỏ ra một cái giá, có lúc phải không từ thủ đoạn, Lạc Diêm Thành anh lăn lộn hơn hai mươi năm rồi, chuyện gì mà chưa gặp qua? Chuyện bỉ ổi cũng làm không ít, nhưng mà có quan hệ gì? Ai có thể để ý em đã làm gì, chỉ cần cuối cùng thắng rồi, ai cũng không thể tính toán thủ đoạn của em, có phải không?"

Lạc Diêm Thành mỉm cười lên tiếng, "Tô Uyển, em là thương nhân, chuyện đê tiện bỉ ổi cũng gặp không ít, em không phải càng rõ ràng hơn anh trò chơi của mấy người có tiền sao?"

Tô Uyển nghiêng đầu qua, sắc mặt biến lại biến.

"Lách cách", cửa xe mở ra.

Bị ép quá chặt, liền không không có ý tứ ý.

"Tô Uyển, em! Hà tất dựa vào điểm yếu mà chống lại vậy? Anh chưa từng nói Lạc Diêm Thành anh là người tốt, lúc anh có nhẫn nại chơi cùng em anh chính là chính nhân quân tử, một khi đợi anh hết nhẫn nại rồi, Tô Uyển em chạy không thoát đâu." Lạc Diêm Thành cười đến trong lòng như có dự tính trước.

"Tùy anh!" Tô Uyển đẩy cửa xe ra, bước chân xuống xe, dứt khoát đóng sập cửa xe.

Lạc Diêm Thành nheo mắt, nghiêng đầu dựa sau ghế.

Người trợ lý nhỏ chạy tới, "Lạc gia, Tô tổng cô ấy..."

"Để cô ấy đi " Tâm trạng của Lạc Diêm Thành không tốt lắm.

Quản lý cũng không dám nói gì, vị gia nà chính là pho phật, anh đắc tội không được.

...

"Ha! Thú vị." Lạc Thời nhìn thấy Tô Uyển bước ra từ trên xe của Lạc Diêm Thành, khóe môi hơi cong lên.

Anh nhẹ nhàng xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay có đường cơ bắp tuyệt đẹp.

"Tổng tài, có đi không?" trợ lý giơ tay ra nhận lấy áo vét anh đưa qua, lòng tốt nhức nhở, "Diệp tiểu thư đã đi rồi."

Hoen nữa tránh như tránh tà.

Anh thật sự tò mò, tổng tài rối cuộc là gì với Diệp tiểu thư người ta, Diệp tiểu thư một mặt đen, vừa xuống máy bay liền nhanh chóng rủ bỏ mọi quan hệ với bọn anh.

Lạc Thời nhàn nhạt ồ nột tiếng, ánh mắt anh tản ra, lông mày nhếch lên, "Cậu tự về trước đi."


Thấy anh đi về phía trước, trợ lý hơi sững lại, "Anh đi đâu vậy."

Lạc Thời hướng anh vẫy vẫy tay, "Gặp người quen rồi. Hành lý đưa tới biệt thự của tôi sau đó hôm nay cho cậu nghỉ phép, đem tư liệu hội nghị hai ngày này chỉnh sửa lại, ngày mai đi làm đúng giờ."

Khóe miệng Lạc Thời cong lên, trên khuôn mặt tuấn tú nhiều hơn một tầng ý cười.

Lạc Diêm Thành đang tức giận, ánh mắt hơi trầm, đôi lông mày đẹp nhíu chặt cong lên.

Lạc Thời tùy ý dựa trên cửa xe, nâng tay gõ gõ cửa xe.

Lạc Diêm Thành sững sờ, cho rằng Tô Uyển hối hận, quay lại, mạnh mẽ mở to mắt ra.

Không ngờ đối mặt với đôi mắt đen chứa ý cười của Lạc Thời, cả người trong nháy mắt đều không tốt.

Hạ xuống cửa xe, Lạc Diêm Thành không vui vẻ trừng mắt Lạc Thời một cái.

Lạc Thời không hiểu làm sao bị trừng, chậm chạp vuốt vuốt mũi.

" Chú Tư, chú sao lại ở đây?

Lạc Diêm Thành không cười trả lời, "Còn cậu?"

Lạc Thời không quan tâm sắc mặt xấu của Lạc Diêm Thành, thẳng thắn kéo ghế sau ngồi vào trong.

"Đi công tác, mệt chết rồi." Lạc Thời xoay xoay cổ.

Lạc Diêm Thành hừ một tiếng, "Không nhìn ra."

Lạc Thời không quan tâm đến tính cách quái gở của Lạc Diêm Thành, chỉ là tò mò chú Tư anh từ lúc nào tính khí lại kém như vậy? Từng câu từng chữ đều mắng người?

"Đúng rồi, lúc nãy cháu hình như thấy Tô Uyển." Lạc Thời dừng lại một chút, một mặt toàn ý cười, "Từ trên xe của chú bước xuống, sắc mặt không tốt lắm."

Tô Thị và Lạc Thị không có làm ăn qua lại, nhưng cùng là trên giới thương nghiệp, bình thường có tiệc đêm từ thiện, tiệc rượu thương nghiệp cũng sẽ chạm mặt, Lạc Thời tự nhiên cũng biết Tô Uyển.

Nữ cường trong thương giới, tam nương liều mạng, nhưng cô từ lúc nào lại có quan hệ với chú Tư.


Lạc Diêm Thành vốn dĩ không vui, nghe thây lời này liền sững lại, lập tức hồi lại tinh thần, "Cậu quen biết cô ấy?"

Trong mắt Lạc Thời xẹt qua ý cười, "Há chỉ là biết, chồng trước của cô ấy còn là bố vợ tương lai của cháu."

Lạc Diêm Thành nheo mắt, một lúc sau mới phản ứng lại.

Vị hôn thê của Lạc Thời là Diệp Thanh Vũ, Diệp Viễn Đông ngoại tình có con gái, sau đó cùng Tô Uyển ly hôn cưới tiểu tam.

"Ha! Cái này chơi vui rồi." Tính trêu đùa của Lạc Diêm Thành tăng lên, đối với Tô Uyển có một loại cảm giác không nói ra được, anh không muốn kết hôn, coi như đối tượng là Tô Uyển, anh cũng sẽ không kết hôn, anh rất rõ tính cách của bản thân, bây giờ đối với cô có hứng thú, nói không chừng lúc nào đó sẽ hết hứng thú.

Hai mươi mấy năm nay, anh không phải không gặp được phụ nữ khiến anh động lòng, nhưng mà mỗi khi anh cho rằng người phụ nữ này sẽ kết thúc cuộc sống lãng tử của anh, người phụ nữ tiếp theo lại xuất hiện rồi.

Anh thừa nhận bây giờ đối với Tô Uyển là thật lòng, cuộc sống của anh mặc dù tươi sáng, nhưng không thể một lúc ở cùng với rất nhiều phụ nữ, mỗi nội đoạn tình cảm, anh chỉ có thể truyền cho một người phụ nữ, kết thúc đoạn tình cảm này, nới có thể tiếp đoạn tình tiếp theo.

Mặc dù mỗi đoạn tình cảm của anh đều không thể kéo dài hơn ba tháng.

Lạc Thời lúc nãy chỉ là đoán, nhưng vừa thấy loại tinh thần này của Lạc Diêm Thành, trong lòng ầm ầm vang lên.

"Chú Tư, chú không phải chứ, khẩu vị nặng như vậy? Tô tổng cũng không phải thiếu nữ mười mấy hai mươi tuổi, cô ấy có hai đứa con rồi là phụ nữ trung niên rồi, con gái cũng hai mươi lăm tuổi rồi"

Lạc Diêm Thành mới không quản nhiều như vậy, anh lại không phải đi phá hủy gia đình nhà người ta.

"Có hai con rồi thì làm sao? Ly hôn rồi thì làm sao? Còn phân biệt a?"Lạc Diêm Thành liên tục phản bác lại vài câu, ánh mắt hơi sâu, "Có quan hệ gì, ta thích là được, cô ấy nhìn cũng là ba mươi tuổi đầu."

Tâm thái của đàn ông già Lạc Thời không giải thích được,

Anh bị dồn tới không nói ra lời nào, rất lâu, bình thản nói một câu: "Bà nội sẽ không đồng ý đâu."

Lạc Diêm Thành sững sờ, rõ ràng Lạc Thời hiểu lầm ý tứ của anh. Anh muốn n cùng Tô Uyển làm tình nhân, nhưng không muốn bàn chuyện cưới gả.

Bà hối thúc anh kết hôn nhiều năm như vậy, bây giờ căn bản đã bỏ cuộc.

Nhưng mà...

Ánh mắt Lạc Diêm Thành nhàn nhàn lướt qua khuôn mặt trẻ của Lạc Thời, nếu như anh vó con, bây giờ có lẽ cũng hai mươi mấy tuổi rồi.

Kết hôn sao?

Anh đời này còn muốn kết hôn sao?

Trong đầu Lạc Diêm Thành vừa xuất hiện một ý niệm, lập tức bị anh tiêu diệt.


Hôn nhân là ngôi mộ, anh mới không để cho bản thân chịu tội.

Trầm mặc mấy giây ý cười lan rộng " Bà ấy vui mừng còn không kịp đó, không phải vẫn luôn hối thúc ta kết hôn sao? Bây giờ lại thêm hai đứa chú trai cháu gái, càng tốt."

Không phải huyết thống Lạc gia, ai công nhận!

"Bà nội sẽ bị chú làm tức chết " Lạc Thời một mặt hỏng sợ, vị chú Tư này của anh tự do quen rồi, giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, trong nhà không vó ai quản được anh, bà nội cũng bị anh chọc tức giận nhập viện vô số lần, anh chính là thà chết cũng không ngoan ngoãn kết hôn, Lạc Thời sợ anh không phải là đùa giỡn, mà là thật sự muốn cưới người phụ nữ đã ly hôn.

Lạc Diêm Thành mới lười biếng giải thích, Lạc Thời thích nghĩ như thế nào là việc của cậu ta.

...

Lạc Diêm Thành nhìn một lúc Lạc Thời mở điện thoại ra, đeo tai nghe nghe tin tức tài chính mới nhất trên phố Wall.

"Nghe nói cậu muốn kết hôn rồi, lễ đính hôn đã định rồi?" Lạc Diêm Thành nhắm mắt lại.

Lạc Thời ừm một tiếng, dừng lại một chút, rồi nói: "Anh cả và anh hai đều đã thành gia, tính cách của cháu giống chú nhất, thích chơi đùa, mẹ cháu sợ chú học theo chú bà nội cũng lo lắng chú làm hỏng cháu, vì vậy gấp gáp định ngày hôn sự."

Lạc Diêm Thành thở dài một tiếng, anh chính là không hiểu vì sao con người phải kết hôn?

" Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn."

Khóe mắt Lạc Thời có ý cười, "Lời này cháu quay về nói với bà nội, nói là chú Tư dạy cháu."

"Tùy cậu. " Ai cũng không quản được anh, Lạc Diêm Thành đeo kính đen lên hỏi " Lúc nào?"

" Trước năm mới, ngày cụ thể vẫn chưa thương lượng." Lạc Thời nhàn nhạt cười, không có kích động sắp phải kết hôn, dường như chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.

Lạc Diêm Thành hơi sững sờ, chậm rãi mở to mắt.

"Vì sao lại gấp như vậy? Trước năm nới liền kết hôn, chẳng lẽ... Lạc Diêm Thành cười đến mức không có ý tốt, giơ tay ra nắm lấy đầu của Lạc Thời, "Ta nói tiểu tử cậu, có phải làm bụng người ta lớn rồi, vì vậy bị ép hôn?"

Tính cách của Lạc Thời anh còn không rõ sao? Làm sao có thể mới hai mươi tám tuổi đã kết hôn?

Lạc Thời xì một tiếng, tháo tai nghe ra, "Cô gái đó như con mèo hoang, móng vuốt rất sắc, một đầu ngón tay cũng không cho đụng, còn làm to bụng chứ?"

" Này, vẫn còn có cô gái Lạc Thời không thể nắm bắt được sao?"Lạc Diêm Thành hứng thú nổi lên, anh vẫn chưa gặp vị hôn thê kia của Lạc Thời, cô gái như thế nào khiến Lạc Thời cam tâm cưới về nhà?

"Như nhau." Trị không được Tô Uyển, quay qua cười nhạo anh?

Đáy mắt Lạc Diêm Thành giương lên ý cười sâu sắc.

"Nói thật, vì sao đột nhiên lại quyết định kết hôn rồi? Thích nha đầu kia?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui