An Mẫn Oanh vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn trên tay.
“Như chiếc nhẫn giá hơn trăm vạn này, cũng không phải ai cũng mua được.” An Mẫn Oanh nhếch mép cười, từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón giữa. Cỡ của ngón tay và nhẫn vừa vặn sít soát, như thể chiếc nhẫn được cân chỉnh đúc theo kích thước ngón tay của cô ta.
An Mẫn Oanh cười khoái trá, cô ta nâng bàn tay phải lên: “Có những người, nên biết rõ địa vị của mình, không phải thứ cho mình, thì đừng có hòng mơ tưởng. Giống như chiếc nhẫn này, không hợp tức là không hợp, mất tiền mua về cũng không đeo được... Dù sao thì... đồ hiệu cũng biết kén người đấy... ha ha ha...”
Diệp Bạc Hâm cười nhạt, vỗ tay: “An tiểu thư nói chí phải, có những người, trời sinh ra đã hợp với trang sức rồi, như sợ người khác không biết mình là trọc phú không bằng. Cứ phải đeo vàng bạc ngọc trai, dây chuyềnlên người. Đi ngoài đường cũng không sợ cướp giật nó chú ý.”
“Mày...” Trên cổ An Mẫn Oanh vừa vặn đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, cô ta bất giác đưa tay lên che.
Thấy Diệp Bạc Hâm từ đầu chí cuối chỉ khinh khỉnh cười nhạt nhìn mình, không cáu không bực, như thể những lời chua ngoa sắc ngọn như lưỡi dao ấy không thể khiến cô hề hấn.
Sao lại có người mặt dày đến thế? Nói gì cũng như không, lại còn cười trả treo?
“Tôi thấy do cô ghen tỵ thôi! Nhà họ Diệp mấy cô chẳng mấy chốc mà phá sản nhỉ? Đừng nói chiếc nhẫn siêu sang giá trên trăm vạn này, dù chỉ có mấy chục vạn, giờ cô còn mua nổi không? Đừng ra ngoài phá phách trác tán nữa!” An Mẫn Oanh càng nói càng tức, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, lời buột khỏi miệng cũng chua ngoa, xỉa xói hơn.
“Cô nói, cô và Diệp Thanh Vũ sao lại thua xa nhau đến thế nhỉ? Vì công ty nhà cô, Diệp Thanh Vũ còn không tiếc mình đi tìm Lạc tam thiếu, còn cô? Hay là cũng bảo thằng người yêu nó giúp? Hoặc đi nài nỉ vị hôn phu bị cô ruồng rẫy? Tôi tin anh ta cũng tình nguyện giúp cô thôi. Chỉ tiếc cho Diệp Thanh Vũ, sao lại vớ phải một đứa em gái mặt trơ trán bóng như cô nhỉ.”
An Mẫn Oanh bỗng tiến lên trước, giơ ngón tay chọc vào vai Diệp Bạc Hâm.
Lúc nhắc đến “thằng người yêu”, mắt liếc sang Tập Vị Nam, thấp thoáng vẻ đố kị.
Diệp Bạc Hâm bất ngờ tóm lấy cổ tay cô ta, lực siết mỗi lúc một mạnh, như sắp bẻ gãy tay cô ả.
An Mẫn Oanh đau quá rú lên, Diệp Bạc Hâm lại nửa cười nửa không, nhìn An Mẫn Oanh co vòi lại.
Tập Vị Nam lạnh lùng nhìn An Mẫn Oanh, mắt đầy ắp sự ghét bỏ.
Bàn tay anh sững lạigiữa lưng chừng, mới rồi khi An Mẫn Oanh làm trò, anh định ngăn lại, nhưng Diệp Bạc Hâm ra tay nhanh hơn một bước.
“Diệp Bạc Hâm, con tiện nhân này, mày cướp bạn trai của chị gái, còn giả vờ ngây...” An Mẫn Oanh vùng vẫy, mặt nhợt đi, tức quá đâm chửi bừa, quên béng mất những gì bố cô ta từng cảnh cáo.
“Mẫn Oanh, ăn nói kiểu gì thế?” Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên, vẻ khiển trách bực bội.
“Chị...” An Mẫn Oanh sợ quá rụt cổ lại, cổ tay vẫn bị Diệp Bạc Hâm túm, cô ta tức tối lườm Diệp Bạc Hâm, oan ức nói: “Chính nó... lần trước chính nó bắt nạt em...”
Diệp Bạc Hâm rướn mày, nhìn về phía có giọng nói.
Một cô gái xinh đẹp, cao ráo, khí chất bốc lửa đang tiến về phía họ, như người mẫu trên sàn catwalk, mỗi bước chân như mang theo cơn gió.
Cô ta mặc bộ váy liền Chanel màu trắng, thắt eo. Vầng trán sáng sủa, thoáng vẻ sắc sảo, biểu cảm ung dung, một khí khái kiểu trưởng thành, chín chắn.
Đường nét gương mặt sắc cạnh, xinh đẹp, hình như có gen lai trộn, gương mặt chỉ trang điểm nhè nhẹ.
Chị gái của An Mẫn Oanh?
Mới rồi cô nhìn lướt qua, nhớ không nhầm thì cô này và An Mẫn Oanh đi cùng nhau. Nhưng An Mẫn Oanh tác yêu tác quái, gây hấn với cô bao lâu, cũng không thấy người chị gái này đứng ra ý kiến, thế là ý gì?
Gương mặt Tập Vị Nam luôn lạnh nhạt, nhưng lúc thấy người phụ nữ, hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Thưa cô, em họ tôi được chiều chuộng đâm kiêu ngạo, mong cô đừng chấp nhặt...” Đặng Thụy Tây tỏ vẻ mặt chân thành, ánh mắt nhìn xuống bàn tay Diệp Bạc Hâm vẫn vặn tay An Mẫn Oanh. Ngữ điệu bỗng nghiêm khắc hẳn: “Mẫn Oanh, còn không xin lỗi đi!”
Xưa nay An Mẫn Oanh vốn sợ người chị họ này, song cũng khâm phục chị ấy. Chị ít khi nổi giận, trừ khi chạm đến giới hạn. An Mẫn Oanh tuy không chịu, nhưng lại không dám không nghe.
“Xin lỗi...” An Mẫn Oanh tấm tức hét lên với Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm cười khảy, nhìn vẻ mặt bình thản của Đặng Thụy Tây, thấy người phụ nữ này rất quen, hình như đã gặp ở đâu, mà không nhớ ra được.
Người ta xin lỗi rồi, cô cũng không tiện xoắn vặn nữa.
Vả lại, chị họ của An Mẫn Oanh không giống như An Mẫn Oanh, chí ít, cô không ghét cô ta.
Diệp Bạc Hâm bèn lỏng tay, An Mẫn Oanh oán hờn lườm cô, đoạn bước sang phía bên cạnh Đặng Thụy Tây.
Tập Vị Nam mím môi, trò hài này hạ màn, anh không muốn nán lại thêm nữa.
Tối nay khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng với Diệp Bạc Hâm, thế mà lại có người không biết điều phá đám, làm anh cụt hứng.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bàn tay phải của An Mẫn Oanh, viên ngọc Sapphire ánh lên nhức mắt.
Sống lưng An Mẫn Oanh lạnh toát, cảm giác có điều uy hiếp, quay ra bắt gặp ánh mắt đen láy thâm trầm của anh. Cô ta rùng mình, những ngón tay đang nắm cánh tay của Đặng Thụy Tây bất giác siết chặt lại, đầu móng bấm vào tay Đặng Thụy Tây.
Đặng Thụy Tây nhăn mày, song không lên tiếng.
Thấy vẻ nơm nớp của An Mẫn Oanh, cô liền nhận ra, nhưng lúc ngẩng đầu lên, thì Tập Vị Nam đã nhìn đi nơi khác.
“Đi thôi.” Tập Vị Nam ôm eo Diệp Bạc Hâm, quay người toan bước ra ngoài.
Vẻ buồn bã trên mặt Đặng Thụy Tây thoáng lướt rồi qua.
Diệp Bạc Hâm cũng thấy nhạt nhẽo, nhưng bị An Mẫn Oanh quấy rối, trong lòng cô hơi bực.
Mở mồm là nói cô cướp bạn trai của Diệp Thanh Vũ, rốt cuộc ai đã nói như thế với cô ta?
Tuy con người của Diệp Thanh Vũ đáng ghét, nhưng cô cũng có sự kiêu hãnh của bản thân, thế nên cô nói mình chưa từng làm, tức là chưa bao giờ làm.
Diệp Thanh Vũ yêu thầm Hạ Dã Nhuận từng ấy năm trời không mở mồm ra nói, làm sao có thể để thể loại tiểu thư, mồm miệng bô bô khoe khoang như An Mẫn Oanh biết được?
“Anh Hai...”
Đặng Thụy Tây bặm môi, ngóng theo bóng hình đĩnh đạc khôi ngô, chợt cất tiếng gọi.
Diệp Bạc Hâm cảm giác người đàn ông bên mình khựng lại, cánh tay ôm eo cô theo phản xạ siết chặt hơn.
Diệp Bạc Hâm ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đen thoáng vẻ thắc mắc.
Ánh mắt anh đangnhìn cô, vốn sâu thẳm như bể, không bờ bến, thì hôm nay lại lăn tăn gợn sóng.
Anh dừng bước chân, Diệp Bạc Hâm cũng dừng theo.
Họ quen nhau?
Chị họ của An Mẫn Oanh sao lại gọi anh là anh Hai?
Thấy sự ngờ vực trong mắt cô, anh nhìn cô đăm đăm không chớp, đôi mắt đen lúc này lại bình lặng khiến người khác cũng an tâm.
“Lát nữa anh giải thích với em.” Tập Vị Nam thì thầm bên tai cô.
Đặng Thụy Tây bước đến, gương mặt nở nụ cười trang nhã, lịch sự. Cô ta rất đẹp, đẹp đến độ một người phụ nữ như cô ngắm cũng thấy xao lòng.
“Anh Hai, cô ấy là bạn gái của anh à?”
Tập Vị Nam nghe vậy, cằm bặm lại, giữa hai hàng lông mày sắc nét hơi gờ lên nếp nhăn.
“Ừ.” Anh hơi ngần ngừ, sau cùng gật đầu.
Bạn gái, chứ không phải vợ?
Khoảnh khắc đó, con tim Diệp Bạc Hâm như bị dao cứa, vừa đau vừa chua chát.
Cô không phải đứa khờ, mới rồi Tập Vị Nam rõ ràng đã nhìn thấy cô ta rồi, nhưng anh cũng không chào hỏi, mà kéo cô đi ngay. Bây giờ người phụ nữ ấy xuất hiện trước mặt, gọi anh một tiếng “Anh Hai”, tuy cách gọi ấy không có gì quá đáng, nhưng lại thân mật hơn bình thường.
Tuy cô ta đã cố gắng che đậy, nhưng Diệp Bạc Hâm vẫn thấy được nỗi niềm thiết tha trong đôi mắt ấy, và cả bàn tay siết lại thành nắm đấm buông bên hông.
Diệp Bạc Hâm không đổi sắc mặt, nhưng vì tiếng “ừ” bâng quơ của anh mà lách người thoát khỏi vòng tay đang siết ngang eo. Quên bẵng đi mới rồi, Tập Vị Nam còn thì thầm bên tai, nói lát nữa sẽ giải thích với cô.
Tập Vị Nam cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, hơi khựng lại, hàng lông mày xị xuống, thần sắc phức tạp.
An Mẫn Oanh sững sờ nhìn Đặng Thụy Tây, lại nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng kia.
Anh Hai? Chị họ mình là con gái một trong nhà, làm gì có anh Hai nào?
Nói đến gia thế của người chị họ này, thì họ An của An Mẫn Oanh cũng không với tới. Năm xưa mẹ bất chấp sự phản đối của ông bà ngoại, lấy bằng được bố cô. Nhà họ An tuy cũng giàu sang, nhưng chả là gì so với nhà họ Đặng.
Để một người phụ nữ tài hoa xuất chúng, lại kiêu kì bắc bậc như chị họ tình nguyện gọi một tiếng anh Hai, chứng tỏ thân phận người đàn ông này không hề đơn giản.
Ánh mắt An Mẫn Oanh lóe lên vẻ hằn học. Dựa vào cái gì, một ả đàn bà đê tiện như Diệp Bạc Hâm lại có mọi thứ tốt đẹp, vừa bớt đi một thiếu gia nhà họ Hạ, bây giờ lại trèo cao với được một người đàn ông cao quý bí ẩn?
“Chị, đây là...” An Mẫn Oanh bước lên trước, khoác tay Đặng Thụy Tây, ánh mắt tò mò thấy rõ. Nhưng nghĩ đến cái nhìn sắc bén của người đàn ông mới rồi, cô ta chỉ dám nhìn một thoáng rồi cúi gằm đầu xuống. Cố ý phớt lờ Diệp Bạc Hâm đang đứng cạnh anh ta, cũng không còn vẻ xỉa xói vênh váo vừa nãy.
Đặng Thụy Tây nhìn Diệp Bạc Hâm. Diệp Bạc Hâm lạnh nhạt, bình thản đáp lại cái nhìn của cô ta.
Bờ môi hồng hấp háy, đắn đo nên giới thiệu anh ấy thế nào.
Ánh mắt Tập Vị Nam quắc lên, liếc nhìn cô ta như một lời cảnh cáo.
Đặng Thụy Tây khẽ rùng mình, lòng ứa lên chua chát.
Anh không vui, vì anh đã cố tình làm nhưkhông quen không thân, còn cô lại bóc mẽ anh.
Đấy là một người phụ nữ thế nào, mới lọt được vào mắt anh?
Cô tưởng, ngoài cô ra, trên đời này chẳng còn có thể xứng với anh, vốn dĩ anh nên thương yêu che chở cô. Nhưng... cô đã nhầm, người đàn ông này quá vô tình, với cô lúc nào cũng xa cách lạnh nhạt. Giờ đây lại dành mọi sự yêu thương chiều chuộng cho người phụ nữ này, làm sao cô cam tâm, làm sao cam tâm được?
Tập Vị Nam khoác cánh tay lên vai Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm muốn hất ra. Ánh mắt hai người họ vừa giao nhau, cô làm sao mà không thấy?
Tập Vị Nam hơi dùng sức, ghì chặt cô vào lòng.
Diệp Bạc Hâm thầm nghiến răng, song cũng không vùng vằng nữa.
Cô không muốn hục hặc với anh trước mặt người khác. Bằng không những kẻ mưu ma chước quỷ này lại tưởng mình có thể tranh thủ.
Có điều, vì sao người đàn ông này đi đến đâu cũng được các cô để ý?
Đặng Thụy Tây nhìn xuống, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Lúc ngẩng lên, cô ta mỉm cười: “Hai nhà chúng tôi có quan hệ nhiều đời, đời ông nội vốn gần gũi, chúng tôi là... thanh mai trúc mã...”
Dù rằng những năm ấy, số lần được gặp anh chỉ lưa thưa vài lượt.
Hóa ra là thanh mai trúc mã, sắc mặt Diệp Bạc Hâm thoáng sững lại.
Ánh mắt Tập Vị Nam có vẻ hài lòng, anh không phản biện cách giải thích này của Đặng Thụy Tây.
“Chào cô, tôi là Đặng Thụy Tây...”
Diệp Bạc Hâm nhìn những ngòn tay thon thả trắng ngần chìa ra trước mặt, đầu móng cắt tỉa bo tròn, sạch sẽ gọn gàng, không hề sơn màu.
“Diệp Bạc Hâm...” Diệp Bạc Hâm nắm lấy đầu ngón tay cô, rất nhanh liền buông ra.
Diệp Bạc Hâm thoáng vẻ kinh ngạc.
“Chúng tôi đi trước...” Tập Vị Nam ôm chặt người phụ nữ trong lòng, có thể nhận ra, cô đang không vui.
Đặng Thụy Tây tuy không nỡ để anh đi, nhưng cô thấy rõ vẻ khó chịu lướt qua vầng trán của anh. Cô không muốn gây phiền phức, đành giương mắt nhìn bóng dáng họ khuất khỏi tầm mắt.
...
Đặng Thụy Tây vẫn đứng trân tại chỗ, nụ cười trên mặt lụi dần.
An Mẫn Oanh luôn im re cho đến khi hai người kia đi xa, cô ta mới ngước lên, chứng kiến vẻ mặt buồn buồn của chị họ.
“Chị...” Cô ta lắc cánh tay Đặng Thụy Tây, mắt ánh lên háo hức: “Người đàn ông vừa nãy...”
Đặng Thụy Tây nhíu mày, không nói không rằng hẩy tay An Mẫn Oanh ra.
Đứa em họ não ngắn, lại thích khoe khoang này, chả có kiểu cách thục nữ khuê các gì cả. Cô vốn không ưa, nhưng nó lại thích lẽo đẽo theo cô. Do nể dì mình nên cô không đành giở mặt.
Mới rồi thấy nó xỉa xói người phụ nữ kia, cô đứng bên không ngăn cản, chẳng qua muốn thăm dò bản lĩnh của cô gái kia. Cô muốn xem xem, người anh Hai thích, rốt cuộc tài cán cỡ nào?
Kết quả, nằm ngoài dự định của cô, anh Hai quá coi trọng người phụ nữ ấy hơn cả sức tưởng tượng của cô. Mà cô ta cũng lém lỉnh lanh lợi, rõ ràng giận nhưng lại kìm nén không bộp chộp. Đấy mới là loại người khó đối phó.
Cũng phải, nếu không có tí đầu óc, làm sao anh Hai lại thèm để ý?
Sắc mặt Đặng Thụy Tây càng lúc càng sa sầm, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh giác.
“An Mẫn Oanh, tốt nhất mày nên biết rõ địa vị của mình, không phải thứ cho mày, thì đừng có hòng mơ tưởng!” Đặng Thụy Tây nói nặng lời, không buồn nể nang.
Cô biết thừa đứa em họ này, lúc nào cũng mơ vớ được gia đình quyền quý, không thèm đoái hoàinhững công tử giàu có tầm trung. Bây giờ lại có ý với anh Hai, cô làm sao nhịn được?
An Mẫn Oanh biến sắc mặt. Cô khâm phục người chị này, nhưng chị ta lại đọc vị tâm tư của cô, khiến cô bẽ bàng. An Mẫn Oanh bặm môi, vẻ như oan ức, cũng không dám nổi cáu.
Đặng Thụy Tây không có thời gian thèm bận tâm tới nó, chỉ cảm thấy lòng ngổn ngang khó chịu.
...
Ra khỏi trung tâm thương mại, sắc mặt Diệp Bạc Hâm lạnh băng, vùng khỏi Tập Vị Nam, đanh mặt đi về phía trước, lững thững không phương hướng.
Tập Vị Nam sững người, liền đuổi theo.
“Giận à?” Ánh mắt anh đau đáu nhìn lên gương mặt cô, bất giác chứa chan dịu dàng.
Diệp Bạc Hâm làm như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng, chân rảo bước.
Bạn gái à?
Cô xưa nay chưa từng biết hai chữ bạn gái lại đáng ghét đến thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...