Trên đường, Lư Trạch Lâm nhiều lần liếc nhìn hai người ngồi băng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Giữa cả hai chưa có cử chỉ gì thân mật, trong xe bật đèn, ánh sáng màu cam rọi xuống họ, gợi thứ ảo giác êm ấm.
Diệp Bạc Hâm nhàn tản chống cằm, ngắm trông phong cảnh vun vút lướt qua bên ngoài cửa sổ, bóng mờ loang loáng hắt lên gương mặt cô, không rõ đang nghĩ gì.
Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt sắc cạnh của Tập Vị Nam.
Mắt anh chăm chăm nhìn xuống video mà Lư Trạch Lâm cho người phát trực tiếp từ đầu cầu đường Binh Tân.
Trong video, người thương thuyết đang cố gắng xoa dịu cảm xúc của tên tội phạm.
Xung quanh cầu được phân làn cảnh sát, gần mười giờ tối, người không có phận sự hầu như không xuất hiện trong hiện trường, xe cộ trên đường được sơ tán. Trên cầu chỉ có hơn chục chiến sĩ cảnh sát mặc cảnh phục đang duy trì trật tự.
Càng nói, tội phạm càng tỏ ra kích động. Hắn đứng bên mép cầu, dưới chân là con sông rộng.
Đèn đường trên cầu hắt sáng xuống mặt nước lao xao.
Gã tội phạm tay lăm lăm dao găm kề trên cổ người phụ nữ mang bầu. Cổ cô ta đã bị dao cứa rách, máu nhuộm đỏ vạt áo, vết thương vẫn đang rỉ máu, theo lưỡi dao nhỏ giọt xuống đất. Trên mặt đất đã tụ thành một vũng máu.
Sắc mặt người phụ nữ cắt không còn giọt máu, hoảng sợ thấy rõ. Phần bụng nhô lên, xem ra đã mang thai được chừng sáu, bảy tháng.
Người quay đứng xa, không nghe rõ họ đang nói gì, ống kính lại đang rung rung.
“Tên này là một tội phạm đã được tuyên án tử. Hắn và người phụ nữ này trước kia có quan hệ nam nữ. Hai năm trước người phụ nữ bị cha dượng cưỡng hiếp. Sau khi biết chuyện, hắn nổi máu điên, giết gã cha dượng cầm thú, trả thù cho bạn gái, phạm tội cố ý giết người, bị tuyên án tử hình, chờ hai năm thi hành án.”
Lư Trạch Lâm tường thuật lại sự việc một lượt, Tập Vị Nam hơi ngước lên, ánh mắt sắc bén lạnh giá chằm chằm nhìn gương mặt Lư Trạch Lâm.
Hai ánh mắt giao nhau, Lư Trạch Lâm lập tức hiểu anh đang nghĩ gì.
“Đứa bé trong bụng cô ta không phải của hắn. Sau khi hắn ngồi tù, mấy tháng đầu người phụ nữ vẫn đến thăm nom, sau đó bật vô âm tín. Chỉ trước đó mấy ngày, hắn biết được tin thông qua người đến thăm, thì ra chỉ trong vòng chưa đến nửa năm sau khi hắn vào tù, người phụ nữ kia đã cặp kè với một người anh em của hắn...”
Ánh mắt Diệp Bạc Hâm khẽ run run, cô quay đầu lại.
Nói đến đó, Lư Trạch Lâm hừ mũi: “Người đàn ông này vốn cũng có vợ con rồi, người phụ nữ kia tình nguyện làm tình nhân của hắn. Sau khi biết chuyện, tên này nghĩ mình bị lừa, tự cảm thấy tiếc cho bản thân, vốn dĩ tương lai đang có triển vọng, lại vì một người phụ nữ mà đứt gánh giữa đường. Nếu cô ta xứng đáng với những gì hắn bỏ ra thì cũng đành chấp nhận, đằng này cô ta lại sa ngã, cặp kè với anh em của hắn, đã làm tình nhân, lại còn mang thai đứa con của người kia.”
Diệp Bạc Hâm ngồi thẳng dậy: “Cho nên bây giờ anh ta vì muốn báo thù người phụ nữ này, nên mới bắt cô ấy?”
Lư Trạch Lâm nghe cô chen vào, bất giác liếc nhìn cô. Diệp Bạc Hâm hơi ngượng ra mặt, dù sau cũng tại cô lắm mồm.
Cảm nhận được ý tứ của cô, Tập Vị Nam bèn chìa tay, đặt lên mu bàn tay cô, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt điềm tĩnh nhìn Lư Trạch Lâm.
Thấy thần sắc Tập Vị Nam không đổi, Lư Trạch Lâm cũng thu lại ánh nhìn, tiếp tục kể: “Một bên là anh em, một bên là tình nhân, hắn ta không nuốt trôi cục tức này. Sau khi biết được tin, hắn liền lên kế hoạch vượt ngục, dù sao cũng bị tuyên án tử hình, hắn cũng chả còn gì phải vướng bận nữa. Có lẽ hắn muốn lôi người phụ nữ kia chết cùng.”
Tập Vị Nam gật đầu: “Vậy tại sao không ra tay ngay? Mà bây giờ còn kinh động cảnh sát, hắn muốn...”
Tập Vị Nam hơi khựng lại, ánh mắt như đã hiểu ra: “Mục tiêu của hắn không chỉ là người phụ nữ, mà còn có gã anh em trên danh nghĩa kia?
Ánh mắt Lư Trạch Lâm ánh lên vẻ khâm phục: “Phải, hắn yêu cầu cảnh sát phải đưa gã kia đến, nhưng gã này lại tham sống sợ chết. Trước kia chỉ chơi đùa với người phụ nữ này, làm gì biết cô ta sẽ mang thai? Gã ta sợ làm gia đình tan nát, nên nhiều lần yêu cầu người phụ nữ đi phá thai, nhưng cô ta không chịu. Bây giờ xảy ra chuyện này, gã chỉ mong cả hai kẻ kia đều chết quách cho nhẹ nợ, làm gì có chuyện xuất hiện tại hiện trường. Phía cảnh sát hiện giờ chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi lính bắn tỉa vào vị trí sẽ bắn hạ.”
Diệp Bạc Hâm cả kinh, lo ngại nhìn Tập Vị Nam.
“Có nguy hiểm không?”
Tập Vị Nam nắn lòng bàn tay cô, liếc mắt nhìn sang, điềm tĩnh nói: “Không, một gã tội phạm trói gà không chặt thôi mà.”
Ánh sáng như những vẩy vàng lắc rắc, tụ lại trong mắt anh thành thứ sắc màu lấp lánh, nửa lạnh nửa ấm, lại như đầm nước sâu, giàu dư vị để người ta phải suy nghĩ, như thể anh đang cẩn thận đưa cô vào trong tầm mắt, đăm đăm nhìn nhận. Ánh mắt âu yếm đến độ có thể khiến người ta đắm say, bờ môi có nụ cười dịu dàng.
Lư Trạch Lâm húng hắn mấy tiếng, đưa mắt tỏ ý: “Đội trưởng, cô này là...?”
“Vợ tôi!”
“Cái gì cơ?” Lư Trạch Lâm rống lên.
Anh ta trợn tròn mắt, ánh nhìn láo liên đảo trên hai người.
“Thủ... Thủ trưởng, anh cứ đùa quá, anh kết hôn bao giờ thế? Sao chẳng nghe phong thanh gì cả?”
“Bí mật.” Tập Vị Nam chỉ nói bâng quơ một câu, không muốn giải thích nhiều.
Lư Trạch Lâm hiểu tính anh, biết anh làm việc gì cũng có nguyên tắc, nhưng mà tin này quả là chấn động.
Chào hỏi xong Diệp Bạc Hâm, anh ta lại nhìn cô mấy lần nữa, toan muốn xem xem người phụ nữ này đã dùng cách gì để hạ gục trái tim đứa con cưng của giới quân ngũ.
Diệp Bạc Hâm liền lễ phép mỉm cười với anh ta.
Mười phút sau, xe dừng tại bên ngoài làn phân cách dưới cầu.
Xe là xe quân cảnh, trong giới cảnh sát, riêng gương mặt của Lư Trạch Lâm đã đại diện cho thẻ thông hành rồi. Viên cảnh sát đứng duy trì trật tự bên trong làn phân cách thấy anh, lập tức nhấc dây lên, chạy lại.
Diệp Bạc Hâm nhìn qua cửa sổ, thấy người phụ nữ như có vẻ đã lả đi, cả người rơi vào trạng thái là lạ, lúc đầu hai tay còn chắn trước bụng, giờ thì không còn vùng vẫy nữa, để mặc gã tội phạm lôi kéo cô đi tới đi lui.
Tiếng chửi bới chát chúa cũng theo gió bay vào tai.
Lư Trạch Lâm nhanh chân xuống xe tìm hiểu tình hình. Tập Vị Nam ngồi tại chỗ, đưa tay xoa đầu Diệp Bạc Hâm, mày hơi nhíu lại.
“Ở yên trên xem, không được xuống, nghe chưa?”
“Ừm.” Diệp Bạc Hâm lơ đễnh gật đầu, rướn cổ ngóng tình hình ở đầu cầu.
Tập Vị Nam nói xong, nhưng lại chưa yên tâm lắm, quay ra dặn dò viên cảnh sát đứng bên xe mấy câu.
Lúc Tập Vị Nam bước xuống xe, Diệp Bạc Hâm nghiêng người, kéo cánh tay anh.
“Sao thế?” Tập Vị Nam khó hiểu nhìn cô.
Ngón tay cô hơi nhúc nhích, cô đang nắm cánh tay bên trái của Tập Vị Nam. Lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm, mới thở phào.
“Tay của anh trước đó bị thương à? Giờ không sao rồi à?”
Nhớ lại hôm đó giằng cánh tay anh ra, trong lòng cô lại dấy lên day dứt.
Tập Vị Nam nhấc cánh tay, xoa bóp mấy cái trên bắp tay trái, bờ môi nhếch lên: “Vết thương vặt thôi.”
Tìm hiểu xong tình hình, Lư Trạch Lâm quay lại, chỉ vào Diệp Bạc Hâm, đoạn dặn viên cảnh sát đứng bên xe, nói: “Tiểu Lâm, cậu đừng đi đâu, nhớ bảo vệ chị dâu, nếu xảy ra chuyện gì, tôi cứ cậu mà giã.”
“Rõ.”
Tập Vị Nam quay ra nhìn Diệp Bạc Hâm một lần, Diệp Bạc Hâm liền vẫy tay với anh.
“Đội trưởng, yên tâm chưa? Có chúng tôi ở đây, đảm bảo chị dâu bình an vô sự.” Lư Trạch Lâm đặt tay lên vai Tập Vị Nam, thì thầm trao đổi.
Chớp mắt đã không thấy bóng dáng họ đâu.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm có đôi chút bất an, có thể là do quá lo lắng, nên mới bồn chồn không yên.
Cô muốn xuống xe xem, nhưng viên cảnh sát lại tận tâm tận lực, nói gì cũng không để cô xuống xe.
Nhớ lại ánh mắt lo âu của Tập Vị Nam trước đó, Diệp Bạc Hâm cũng không cố nài. Chỉ đành ngó trông bốn phía, mong tìm được vị trí cụ thể của Tập Vị Nam.
Lúc còn ở trong quân đội, giáo viên huấn luyện từng nói, lính đánh tỉa sẽ tìm một chỗ nấp kín đáo, thường là ở trên cao, nơi có vật che chắn là vị trí thích hợp để bắn tỉa.
Cầu Kinh Tân vắt qua con sông rộng, bốn bề hầu như không có nhà cửa, chỉ có một tòa nhà dân cư đang phá dỡ ở phía Nam.
Diệp Bạc Hâm bất giác nhìn lên tòa nhà đang phá dỡ. Bên đó tối mù, chỉ thấy được đường nét lờ mờ của tòa nhà.
Tình hình chỗ đầu cầu càng lúc càng gay go, bỗng có tiếng thất thanh rộ lên.
Người phụ nữ hình như đã ngất lịm đi, tình huống bất ngờ cũng khiến tên tội phạm trở tay không kịp. Gã liền lôi người phụ nữ lùi về phía sau mấy bước, đứng bên mép cầu chênh vênh.
Bấy giờ cảnh sát trực lao lên cứu người, nhưng bị hắn đe lại. Gương mặt hắn xám mét, yêu cầu cảnh sát lùi lại. Người phụ nữ được hắn bấm nhân trung, hơi tỉnh lại, mắt vẫn còn lờ đờ.
Thấy cảnh ấy, Diệp Bạc Hâm cũng thót mình ngồi thẳng dậy, như có linh tính, một sự nhạy cảm đối với súng đạn, cô bất giác nhìn về phía gã tội phạm.
Một viên đạn xé bầu thinh không lao tới, găm vào đầu hắn.
Súng bắn tỉa đã được giảm thanh, chỉ trong vòng mấy giây, người đàn ông mới rồi còn gắt lên nóng nảy bây giờ lại không thốt được ra lời, kinh hãi trợn tròn mắt. Viên đạn ghim trong đầu, máu lăn dài trên đôi gò má, cả gương mặt nhuốm máu.
Con dao trên tay rơi xuống đất, phát tiếng lanh lảnh.
Thấy hắn trúng đạn, cảnh sát lập tức siết chặt vòng vây.
Gã tội phạm đứng bên mép câu, thân hình giật lùi về phía sau.
Sau lưng là sông, nếu bây giờ gã kéo cả người phụ nữ xuống, mà cô ta cả ngày hôm nay chưa ăn gì vào bụng, trên cơ bản là không còn sức để vùng vẫy, lại mất máu nhiều, e sẽ nguy hiểm tính mạng.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Diệp Bạc Hâm bất chấp sự ngắn cản của viên cảnh sát, vội vã lao xuống.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, ai cũng tưởng người phụ nữ sẽ bị lôi theo, nhưng gã tội phạm lại đẩy cô ta ra.
“Ùm” một tiếng, mặt sông dấy lên bọt nước.
Người phụ nữ được cảnh sát đỡ lấy, cô ta thảng thốt nhìn bàn tay đẫm máu, lại thất thần nhìn xuống mặt nước đã phẳng lặng.
“Xuống dưới vớt xác ngay.”
Có người hét lên với cảnh sát ở bên bờ sông, mọi người đều tất bật.
“A a a!” Người phụ nữ rú lên thất thanh, cô ta ôm đầu khóc nấc lên.
Đấy là người đàn ông mà trọn đời này cô ta đã mang tội với anh ta. Nhưng vào khoảnh khắc chí mạng sau cùng, anh ta lại cho cô cơ hội được sống.
Hai chân Diệp Bạc Hâm nhũn ra, cả người chao đảo.
Hành động của gã tội phạm, cô chứng kiến rõ mồn một.
Anh ta đẩy người phụ nữ ra khỏi vùng nguy hiểm, nên cô ấy mới không ngã xuống sông.
Lần đầu tiên trong đời cô tận mắt chứng kiến một sinh mệnh biến mất ngay trước mặt mình.
Và người kết liễu mạng sống của anh ta, lại là chồng cô,
Diệp Bạc Hâm ngồi trong xe đợi rất lâu, thi thể dưới sông được vớt lên, xe cảnh sát dần tản đi, người phụ nữ theo xe chở đến bệnh viện. Lư Trạch Lâm mới vội vàng quay lại.
“Anh ấy đâu?”
Diệp Bạc Hâm nhìn về phía sau anh.
Hai mươi mấy phút trôi qua, Tập Vị Nam vẫn không xuất hiện.
Lư Trạch Lâm hơi đăm chiêu, như thể không biết phải giải thích thế nào. Sau cùng xoa mũi, chột dạ ngồi vào ghế lái.
“Thủ trưởng nói, anh ấy về trước, nhờ tôi đưa cô về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...