Âu Dương Nhược Tuyết bị từ chối, người đàn ông trước mắt cũng có chút lạnh nhạt, điều này khiến nụ cười bên khóe môi cô ta cứng ngắc vài phần, có chút không chịu nổi, trước mắt bỗng nhiên có bóng người chậm rãi tới gần, lắc lắc ly rượu trong tay với cô ta.
“Cô Âu Dương, đã lâu không gặp.”
Trong trường hợp yến tiệc, Doãn Minh Tước tây trang thẳng tắp, sơ mi vừa khít vô cùng anh tuấn, khác xa với hình tượng thường xuất hiện trên scandal.
Doãn Minh Tước lúc này, dáng người tuấn tú, khí độ bất phàm.
Âu Dương Nhược Tuyết cười nói: “Cậu hai Doãn.”
Đào Gia Thiên vốn chuẩn bị lên lầu chào hỏi bà cụ Âu Dương, lúc này nhìn thấy Doãn Minh Tước, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nếu không phải Đào Gia Thiên biết rõ ngọn nguồn về người này, chỉ phán đoán từ dáng vẻ anh ta lúc này, thật sự nhìn không ra người này ngày thường uống rượu ăn chơi, lưu tình khắp nơi cũng thôi đi, còn là một kẻ chơi bời lêu lổng không làm ăn đàng hoàng.
Nhà họ Doãn hiện tại đều dựa vào Doãn Minh Thần gồng gánh, nhưng cho dù như vậy, Đào Gia Thiên cũng không xem trọng họ.
Nhà họ Đào căn bản không cần hi sinh hạnh phúc của Đào Y Y để có được thứ gì.
Chút tâm tư đó của Tống Thấm Như, anh nhìn một cái đã nhìn thấu.
Vốn không tiếp xúc bao nhiêu, Đào Gia Thiên chỉ lạnh nhạt gật đầu bèn không mở miệng nữa.
Anh thỉnh thoảng lướt nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ tin tức gì.
Đào Y Y đào hôn chính là vì tránh người này, họ càng không thể nào có tiếp xúc gì.
Mà lúc này, thành phố Tùng.
Đào Y Y đã vào phòng phẫu thuật hơn một tiếng, người nhà không thể vào, huống chi cô cũng không có người nhà, vì vậy Tiểu Lâm một tấc không rời canh giữ bên ngoài.
Không biết tại sao, cô ấy cũng vô cùng căng thẳng, tiên sinh giao toàn quyền về Đào Y Y cho cô ấy, mặc dù tay nghề của bác sĩ Bạch cao minh ai ai cũng biết, nhưng ca phẫu thuật này có thành công hay không, vẫn luôn canh cánh trong lòng Tiểu Lâm.
Buổi đấu giá tiến triển đặc biệt thuận lợi, những bức tranh mang danh là vật lưu trữ của Đào Y Y đều được bán sạch, người mua được đều là cùng một người – Doãn Minh Tước.
Hôm nay anh là người vung tiền như rác, giống như đang thể hiện thành ý muốn cưới Đào Y Y với cô.
Nhưng trong lòng anh lại đang lo lắng chuyện khác, đối với buổi đấu giá danh nghĩa này, anh từ đầu tới cuối không quá để tâm.
Tuy nhiên cho tới khi buổi đấu giá kết thúc, người dưới trướng thông báo với Đào Gia Thiên, người tên Cố Thâm đó, đứng tên không ít bất động sản, không có chỗ nào không thỏa đáng.
Đương nhiên cũng có vài sản nghiệp khác, nhưng đều không phải đầu tư lớn gì, nhỏ lẻ mà thôi.
Phía tổ chức giao số tiền đấu giá cho Đào Gia Thiên, anh đẩy hết toàn bộ số tiền này cho tài vụ toàn quyền xử lý, bèn rời đi buổi đấu giá, công việc thu dọn còn lại giao cho phía tổ chức nhà Âu Dương.
Anh không nghĩ tới, Doãn Minh Tước lại không giống bình thường, điều này không giống ghi chép về cậu hai nhà họ Doãn trong lời đồn.
Doãn Minh Tước lại vì vung tiền như rác mà hoàn toàn nổi tiếng, trước đây anh lên tiêu đề, bên cạnh tất nhiên là đủ loại phụ nữ, nhưng tin tức hôm nay lại vô cùng đặc sắc.
“Thân phận chồng chưa cưới của con gái một nhà họ Đào bị vạch trần, thân phận có ẩn tình khác.”
Trong khách sạn, ám vệ đi tới.
“Ông chủ, có cần điều tra Doãn Minh Tước không.”
Hôm nay trên buổi đấu giá, Doãn Minh Tước có thể nói là vô cùng chói mắt.
Hoàn toàn không giống hình tượng phế vật vô quyền vô thế của nhà họ Doãn.
“Tra.”
Tống Thấm Như ở Danh Thành Biệt Uyển nơi thành phố Hải Châu xa xôi cũng luôn dõi theo tiệc đấu giá lần này.
Mặc dù bà ở Danh Thành Biệt Uyển.
Nhưng không đại biểu rằng bà không có tai mắt, không có thủ hạ.
Một ám vệ tham gia tiệc đấu giá lần này cũng kịp thời thông báo cho bà toàn bộ quá trình sự việc.
Tống Thấm Như lấy điện thoại, lập tức gọi cho Đào Gia Thiên: “Gia Thiên, có tin tức của em con rồi sao?”
“Tra được một chút, mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng.”
“Con kêu mẹ làm sao có thể không lo lắng.” Tống Thấm Như chỉ có một đứa con gái như vậy.
“Mẹ, ba kêu mẹ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, mẹ vẫn là nghỉ ngơi đi, chuyện này, để con xử lý, hễ có tin tức, con sẽ thông báo cho mẹ ngay!”
Cúp điện thoại, Đào Gia Thiên nhấc tay bóp giữa mày.
Anh xem điện thoại, Mộc Như Phương gửi biểu cảm đáng yêu cho anh.
Tâm trạng anh bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.
Lập tức gọi video call cho cô.
Mộc Như Phương đang ở trong thư phòng đọc sách.
Cô để điện thoại lên giá đỡ, sau đó biểu đạt với Đào Gia Thiên mình đang xem sách gì.
Đào Gia Thiên nhìn khuôn mặt cô, biểu cảm ấm áp: “Em thích loại sách gì, nếu không thích xem sách trong thư phòng, thì viết một tờ danh sách, để tiểu Thiển đi mua.”
Mộc Như Phương gật đầu.
“Anh lúc nào thì về?”
“Nhớ anh rồi sao?”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Đào Gia Thiên híp mắt: “A, không nhớ?”
Mộc Như Phương gật đầu.
Đào Gia Thiên nói: “Anh cho em thêm một cơ hội, nói rõ có nhớ anh không, nếu không, xem anh quay về xử lý em thế nào.”
Mộc Như Phương mới không thèm để ý ‘uy hiếp’ của anh, vì khoảng thời gian này, kỳ sinh lý của cô tới rồi, cô mới không quản ‘uy hiếp’ của anh đâu.
Cô bịt tai lắc đầu, không nhớ không nhớ, chính là không nhớ!
Đào Gia Thiên cười, nhìn cô dần trở nên sinh động trước mắt mình, anh cong môi: “Như Phương, anh nhớ em.”
Cổ họng Mộc Như Phương cần khôi phục.
Mặc dù đã làm phẫu thuật nhỏ, nhưng rất tổn thương cơ thể, hơn nữa ngày thường cô chỉ có thể uống chút thức ăn lỏng như cháo.
Đào Gia Thiên đi thành phố Tùng.
Nhưng không nghĩ tới.
Bỗng nhiên có công nhân tới biệt thự Lan Giang, mang cái ghế dựa vàng nhạt tới, đặt ở ban công.
Hai cái ghế này chỉ là vì một câu ghế nằm rất quen Mộc Như Phương tùy tiện nói trong bệnh viện.
Không nghĩ tới, cô tùy ý nói, người đàn ông lại nghe thấy.
Tim Mộc Như Phương như bỗng nhiên dâng lên dòng nước ấm.
Tiểu Thiển vui vẻ nói: “Bà chủ, ông chủ quá tốt với bà.” Tiểu Thiển đương nhiên cũng có thể nhìn ra, đây là ghế nằm Mộc Như Phương thường nằm trên ban công bệnh viện những ngày nhập viện.
Quản gia Ngô đi tới: “Bà chủ, bà Tô tới rồi.”
Cố Uyên?
Mộc Như Phương có chút vui mừng đứng dậy, Cố Uyên tới rồi?
Cô nói với quản gia Ngô: “Mau tiếp đãi.”
Quản gia Ngô đương nhiên cũng không dám chậm trễ, dù sao người tới cũng là vợ của Tô Ngọc Kỳ.
Trong phòng khách.
Cố Uyên ngồi vắt chân trên sofa da, tóc xoăn màu nâu, trang điểm ưu nhã tinh tế, cô ấy thấy Mộc Như Phương đi xuống cầu thang, đứng dậy, đi vài bước tới: “Nhiều ngày vậy rồi, cậu cũng không tới tìm mình, vậy mình tới tìm cậu là được rồi!”
Quản gia Ngô vội bưng hai ly cà phê lên: “Bà Tô, bà chủ nhà tôi mấy ngày nay vừa làm phẫu thuật nhỏ, vừa xuất viện vài ngày.”
“Cậu sao vậy.” Cố Uyên có chút lo lắng.
Mộc Như Phương chỉ cổ họng mình, nói cho cô ấy biết mình không sao.
“Vậy giọng nói của cậu có thể khôi phục rồi sao?” Cố Uyên kéo tay cô đi tới thư phòng lầu ba, ngày thường Mộc Như Phương rất thích nơi này.
Mộc Như Phương kêu quản gia Ngô đi làm việc, cô và Cố Uyên ở đây là được.
Quản gia Ngô vội gật đầu: “Dạ, bà chủ, có chuyện gì thì bà có thể gọi điện thoại bàn ở đây.”
Vì Mộc Như Phương không thể nói chuyện, bình thường lúc một mình trên lầu, trong phòng đều có điện thoại bàn, chỉ cần ấn ‘1’, người làm sẽ lập tức lên.
Đợi quản gia Ngô đi rồi.
Trong thư phòng rộng lớn chỉ còn hai người Mộc Như Phương và Cố Uyên, Cô Uyên mới nói với Mộc Như Phương một vài chuyện thú vị xảy ra trog khoảng thời gian này của mình.
“Như Phương, vậy con gái cậu bây giờ ở đâu?”
Mộc Như Phương không hề che giấu Cố Uyên.
Cô nhìn Cố Uyên: “Ở chỗ anh mình.”
“Anh cậu?” Cố Uyên kinh ngạc hô lên.
Mộc Như Phương gật đầu.
“Ừ, mình cũng mới biết dạo gần đây, anh mình còn sống.”
Mộc Như Phương tiếp tục dùng tay nói chuyện: “Có lẽ cậu cũng từng gặp, anh ấy tên Tống Tinh Tuyệt.”
Tống Tinh Tuyệt?
Cố Uyên gật đầu, trong lòng hiểu rõ, cô ấy quả thực từng gặp, hơn nữa còn từng nghe cái tên này trong miệng Tô Ngọc Kỳ.
“Mình từng nghe Ngọc Kỳ nói, mình nghe nói anh ta, gần đây đoạt một hạng mục trong tay Đào thị.”
Anh trai bây giờ đã ra tay với Đào thị rồi sao?
Mộc Như Phương không biết chuyện này.
“Như Phương, vậy cậu bây giờ chuẩn bị thế nào? Cậu gả cho Đào Gia Thiên.
Cậu không phải thật lòng, Như Phương, nếu cậu không thích Đào Gia Thiên, cần gì gả cho anh ta, thứ hôn nhân trói buộc là bản thân, nếu có chuyện gì không vui, không bằng quên đi, cũng miễn cho luôn chìm vào trong vòng xoáy thù hận.”
Mộc Như Phương lắc đầu.
“Thực ra mình không hận anh ấy như vậy, có lúc thấy anh ấy đối xử với mình rất tốt, trong lòng mình sẽ không thoải mái...mình chỉ muốn, chỉ muốn hoàn thành chuyện mình muốn làm, sau đó rời đi nơi này, sống cùng con gái mình.”
Cô nắm chặt tay Cố Uyên rồi lại buông ra.
“Nhưng mà, cậu có biết không? Mình không thể nhìn một mình anh mình cô độc chiến đấu, mình không thể quên được, hễ mình nhắm mắt, thì lại nhớ đến trận lửa lớn đó.
Cố Uyên, rất đau, thật sự rất đau, mình nhìn mẹ và ba cứ vậy rời đi, nhìn ám vệ nhà họ Đào, em gái mình cũng không thấy nữa, mình không biết nó còn sống không, mình chỉ có anh trai, mình không thể để anh cũng rời khỏi mình, mình vĩnh viễn đứng cạnh anh!”
Vì kích động mà tay cô ra hiệu rất loạn.
Nhưng Cố Uyên cũng nhìn hiểu đại khái.
“Ba mẹ cậu?” Cố Uyên quen biết Mộc Như Phương lâu như vậy, rất ít khi nghe Mộc Như Phương nhắc tới chuyện ba mẹ.
“Mẹ mình, từng là mối tình đầu của Đào Kiệt.” Mộc Như Phương nhắm mắt.
“Cũng chính là như vậy đã đem tới tai ương ngập đầu cho nhà Mộ Dung, mẹ mình tên Tống Minh Yên, bà rất xinh đẹp, rất nhiều người theo đuổi bà, nhưng bà không nhìn trúng ai, chỉ thích Đào Kiệt, bà tiếp nhận sự theo đuổi của Đào Kiệt, nhưng nhà họ Đào lúc đó rất loạn, ông cụ Đào bệnh nặng, nhiều người xâu xé nhà họ Đào, sau lưng Đào Kiệt cần lực lượng hỗ trợ, cho nên, giữa mẹ mình và nhà họ Đào, ông ta lựa chọn nhà họ Đào, ông ta muốn làm gia chủ nhà họ Đào, sau đó lấy Tống Thấm Như.
Có sự ủng hộ của Tống Thấm Như, lại thêm đầu óc và thủ đoạn của Đào Kiệt, cuối cùng đoạt được quyền, nhưng cũng vì vậy, mẹ mình rời khỏi ông ta.”
“Nhưng đàn ông mà, thường là như vậy, lúc mất đi mới bắt đầu tiếc nuối, giữa quyền lợi và mẹ mình lựa chọn quyền lợi, sau khi đoạt được quyền lợi thì bắt đầu muốn tình yêu, tham lam!”
“Lúc đó mẹ mình đã ở bên ba mình Mộ Dung Cách rồi, mẹ mình cũng không muốn ở cùng Đào Kiệt, mẹ mình và ba mình ân ái kính trọng nhau, nhưng mà, hôm đó...một trận lửa lớn, một đám ám vệ áo đen, Tống Thấm Như hại chết ba mẹ mình.”
Cố Uyên không nghĩ tới, Mộc Như Phương trải qua nhiều chuyện như vậy.
Đáy mắt Mộc Như Phương thay đổi, không còn sự ấm áp ngày thường, chỉ có lạnh nhạt: “Mình muốn bắt Tống Thấm Như quỳ trước bia mộ mẹ mình dập đầu bồi tội!!”
“Như Phương...” Cố Uyên nhìn người phụ nữ đáy mắt tràn đầy tàn nhẫn, cô ấy vội nắm chặt ngón tay cô: “Như Phương!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...