Nghe giọng nói rất tự nhiên của Trọng Tử Việt, Minh Lê lúc này mới yên lòng, hóa ra là cùng Đào Y Y và Hạ Thư Dao ở chung một chỗ, Minh Lê hài lòng mỉm cười, Mộc Như Phương này xem ra cũng rất nghe lời, có thể cùng hai vị thiên kim của nhà họ Đào và nhà họ Hạ qua lại cũng là điều rất tốt.
Minh Lê nói: "Hôm nay đã đi chơi bên ngoài cả một ngày, nhanh đi tắm rửa đi, lát nữa xuống ăn cơm, mẹ để dì Tang chuẩn bị cho con những món mà con thích ăn nhất, nhanh đi nghỉ ngơi một lát.”
"Con không muốn, con muốn ở thư phòng cùng mẹ luyện chữ.” Trọng Tử Việt chạy tới, ôm Minh Lê từ phía sau: "Mẹ, một mình mẹ luyện chữ rất nhàm chán nha!”
Con trai làm nũng với bà.
Trên mặt Minh Lê đều là ý cười, bà quay người: "Con ở đây mẹ làm thế nào luyện chữ? Con còn chưa biết từ nhỏ con đã không thể nào yên tĩnh được, để con học các quy tắc con cũng không học.” Minh Lê ở tuổi này, mặc dù bà có hoàn cảnh gia đình vượt trội, có một người chồng cực tốt, một đứa con biết nghe lời, ngoan ngoãn, nhưng càng như vậy Minh Lê lại càng trở thành một người phụ nữ hào phóng, cũng càng đem gia đình trở thành trọng tâm đặt lên trên tất cả, nhất là lúc mang thai con trai, bà phải thụ tinh trong ống nghiệm chịu không ít cực khổ, sau khi sinh xong tử cung xảy ra vấn đề nên không có cách nào tiếp tục mang thai, lúc đó Trọng Hoài Viễn chính là một doanh nhân ưu tú giỏi giang.
Cho tới bây giờ, Trọng Hoài Viễn vẫn luôn giữ mình trong sạch, sẽ không dính vào những người phụ nữ bên ngoài, nhưng điều này không có nghĩa là bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài không muốn lại gần.
Minh Lê âm thầm xử lý không ít lần!
Chỉ có chồng và con trai là quan trọng nhất trong cuộc sống của bà, bà tuyệt đối sẽ không có bất kỳ kẻ nào đụng vào chồng và con trai mình.
Mà Trọng Tử Việt vẫn luôn ở nước ngoài, một năm trở lại mấy lần.
Mỗi lần Trọng Tử Việt phải rời đi, buổi tối bà cả đêm ngủ không yên, hai mắt ngấn lệ, đứa con trai này, nếu là tuyển con dâu, nhất định phải ưu tú nhất, tuyệt đối không thể là thiên kim của một gia đình nhỏ tầm thường được.
Minh Lê đến tuổi này, chồng mỗi ngày đều đi làm đến tối mới trở về, con trai cũng đi học ở nước ngoài, ba lại càng trân trọng thời gian sống chung cùng chồng và con trai, giờ phút này, bà dịu dàng sờ tóc Trọng Tử Việt: "Tử Việt, lần này con ở nhà thêm mấy ngày nhé, tuổi của con đã không còn nhỏ, đã thích cô gái nào chưa?”
Trong lòng Minh Lê rất lo lắng.
Bà sợ Trọng Tử Việt sẽ thích Mộc Như Phương, mặc dù Mộc Như Phương xuất thân thấp hèn hơn nữa lại là người câm, nhưng khuôn mặt và dáng dấp kia lại quá đẹp!
Đến ngay cả Trọng Hoài Viễn, mặc dù nói nhận Mộc Như Phương là con gái nuôi, mặc dù hồi học cấp ba vẫn luôn thích mẹ của Mộc Như Phương, nhưng buổi tối lúc ăn cơm, Trọng Hoài Viễn đều nhìn Mộc Như Phương đến thất thần!
Giá trị của nhan sắc này, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, một người đàn ông bình thường căn bản là không kiên trì nổi.
Cho nên bà nhất định phải sắp xếp Mộc Như Phương ngay dưới tầm mắt của mình.
"Mẹ, con bây giờ mới bao nhiêu tuổi mà mẹ đã bắt đầu quan tâm vấn đề này?” Trọng Tử Việt ôm eo Minh Lê: "Mẹ, lần này con thật vất vả mới trở về cùng mẹ được mấy ngày, làm gì có công sức đâu mà đi tìm cô gái nào khác, nếu là tìm bạn gái con cũng phải tìm người giống như mẹ, dịu dàng thiện lương!”
Những lời này, càng làm Minh Lê thêm vui vẻ, đồng thời cũng loại bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng bà.
"Con nha!"
"Được rồi, con mau trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát đi, đừng có tiếp tục ở đây làm phiền mẹ, mẹ cũng không có cách nào có thể tiếp tục luyện chữ!” Vừa nói Minh Lê vừa cầm cây bút lông, một giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành sau đó nhanh chóng nhiễm ra, Minh Lê thúc giục Trọng Tử Việt, sau khi Trọng Tử Việt rời đi, Minh Lê cười cười, sự nghi ngờ trong lòng đối với Mộc Như Phương cũng được xóa bỏ.
Chỉ cần Mộc Như Phương không động vào con trai và chồng của mình, nuôi dưỡng một cô con gái nuôi trong nhà cũng không tệ, dù sao tướng mạo xinh đẹp, cử chỉ lễ nghi cũng tốt, mỗi lần có tiệc rượu cũng có thể tham dự, tính cách cũng không tệ, có thể là bởi vì không biết nói chuyện nên hơi trầm lặng một chút.
Trong lòng Minh Lê nghĩ như vậy.
- ---
Sau khi Mộc Như Phương về tới phòng ngủ, đem sách đặt ở trên bàn trà cũng chưa sắp xếp lại, liền lấy quần áo trong tủ đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên.
Cô đứng ở dưới vòi hoa sen, gột rửa chính mình.
Vết tích của người đàn ông trực tiếp lưu lại trên cơ thể của cô, cô không ngờ Đào Gia Thiên càng ngày càng lớn mật như một người điên, trong thang máy mà dám làm chuyện như vậy với cô, mặc dù cô biết camera trong tháng máy chỉ bằng một cuộc điện thoại của anh đã tắt đi, sẽ không lộ ra ngoài, nhưng…khi cô nhắm mắt lại, sẽ thấy cô bị đặt ở trong thang máy, tự mình nhìn vào vách tường thang máy thấy người đàn ông xâm phạm cô bằng các loại thư thế, từng hình ảnh xâm nhập vào trong đầu óc cô.
Tên điên tên điên!
Khốn kiếp!
Mộc Như Phương từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy mình.
Hơi nước mờ mịt.
Hàng lông mi dài tinh xảo dường như được bao phủ một tầng hơi nước, nước nóng rơi trên lưng cô, hình xăm phía sau lưng là một bông hoa đỏ xinh đẹp, dưới làn nước nóng giống như đang nở rộ, như máu như yêu, bộ dáng xinh đẹp câu hồn đoạt phách.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn tấm gương phía trước.
Sau đó cô đứng lên, quay người nhìn phía sau, hình xăm mê hoặc đó nở ra trong đêm tối là bông hoa đẹp đẽ, giống như dòng máu tươi đang chảy, là thứ xinh đẹp nhất trên thế giới.
Cô không thế nào ngồi chờ chết như vậy.
Đào Gia Thiên căm thù cô, lại không muốn để cho cô chết, chỉ là từ từ tra tấn cô, cô càng giãy dụa thì dây thừng của anh ta lại càng co vào, cô nhất định phải nắm giữ quyền chủ động, nhất định phải…!
Chủ động xuất kích!
Nếu không, sẽ bị hãm sâu trong vũng đầm lầy này, giãy dụa thế nào cũng không bao giờ thoát ra được.
Cũng như ngạt thở!
Trước kia, cô không có cái gì, nhưng bây giờ trời xui đất khiến cho cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Trọng, con gái của cô cũng không ở bên người, con gái của cô đã khỏe mạnh, được người của Tề Sâm chăm sóc, không còn có điều gì có thể uy hiếp được cô.
Mộc Như Phương tắm rửa xong, cô cầm điện thoại di động gửi cho Đào Y Y một tin nhắn.
"Y Y, cô có rảnh không? Cùng nhau đi dạo phố đi.”
Đào Y Y rất nhanh trả lời cô: "Ngày mai sao? Có nha, tôi có một người em sắp đến sinh nhật, đúng lúc tôi luốn đi chọn quà cho cô ấy!”
"Vậy ngày mai chúng ta hãy đi cùng nhau.”
Mộc Như Phương hiểu rất rõ Đào Y Y, cô quen biết Đào Y Y hơn mười năm, tính cách của Đào Y Y chỉ kiêu căng một chút nhưng bản tính lương thiện, không hề có tâm tư gì, là một cô gái đơn thuần.
- ---
Ngày hôm sau hẹn Đào Y Y đi dạo phố.
Mộc Như Phương từ trên lầu đi xuống, hôm này cô đội một chiếc mũ nồi màu đen, đeo kính râm, mặc một chiếc áo khoác dày phong cách nước Anh với chiếc quần rộng màu xám đậm.
"Cô Như Phương, cô muốn đi ra ngoài sao?”
9 giờ sáng, dì Tang làm món tráng miệng tinh xảo, bà Minh Lê trong phòng khách cắm hoa, Trọng Tử Việt cũng ở đó, Mộc Như Phương gật đầu, cô viết cho dì Tang: “Tôi hẹn cô Đào cùng đi dạo phố.”
Dì Tang lập tức cười: "Hẹn cô Đào đi dạo phố sao, để tôi sắp xếp lái xe.”
Mộc Như Phương cười cười:"Không cần, tôi tự đón xe tới tìm cô ấy là được.”
Minh Lê cũng nghe thấy: "Là cô Đào kia sao? Như Phương à, chơi vui vẻ một chút, thích gì thì mua, cùng cô Đào ở chung thật tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...