Trong nhà vệ sinh.
Yunna từ trong túi xách lấy ra một cây son, đứng trước gương trang điểm lại một chút, ánh mắt từ trong gương nhìn xuống thân người.
Mộc Như Phương mở vòi nước để rửa tay, đầu hơi cúi xuống, mái tóc đen rủ xuống, gần như che kín một bên má. Yunna nhanh chóng quan sát cô, một cô gái vô cùng xinh đẹp lại vô cùng khí chất, cảm giác cô gái này đã trải qua một sự chăm sóc, bao dưỡng rất tốt, nước da không tì vết, ngay cả mái tóc cũng đen óng ả mượt mà, mắt thường không thể nhìn thấy tóc chẻ ngọn, thật là đẹp. Ánh mắt Yunna từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng nhìn vào bàn tay đang cầm tờ khăn giấy lau.
Cô ta không có sơn móng tay.
Sạch sẽ sáng sủa.
Các khớp xương đều đặn, ngón tay thon dài.
"Cô này.", Yunna cười nói.
Mộc Như Phương không để ý, thậm chí không thèm nhìn cô lấy một cái, lau sạch tay xong, đi qua trước mặt cô ta ra khỏi nhà vệ sinh, nụ cười trên gương mặt Yunna cứng lại, cô không thể ngờ, đối phương lại không nể mặt như vậy.
Cô ta sững người lại.
"Cô đây, trước kia đã làm việc ở đâu vậy, tôi thấy cô hơi lạ, chưa từng thấy cô ở đây bao giờ.", Yunna tin tức nhanh nhạy, có bạn bè ở khắp khu này, nhưng chưa từng nghe nói đến một người như Mộc Như Phương.
Người phụ nữ này, nếu đang làm việc ở đây, sao cô ta lại không nghe nói được cơ chứ?
Nhưng nếu nói cô ta là một thiên kim đại tiểu thư, lại càng không thể nào.
Nếu như vậy, sao vị Từ thiếu gia kia lại dễ dàng chấp nhận điều kiện trao đổi bạn gái như thế chứ?
Cùng là làm cái nghề này, ai cao quý hơn ai chứ?
Làm ra vẻ thanh cao cho ai xem.
Cô ta nhìn chằm chằm vào sau lưng Mộc Như Phương, giẫm giẫm chân.
Yunna lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "Alo, cô có biết chỗ nào vừa mới đến một cô gái rất xinh đẹp, rất xinh đẹp."
Trong lòng đầy sự đố kỵ, cô ta còn nghiến răng vào ba chữ: rất xinh đẹp.
Ở đầu dây bên kia một cô gái khác nói: "Rất xinh đẹp, xinh đẹp đến đâu, có đẹp bằng chị Na Na không?"
Yunna bị câu nói này chọc cho cười nhưng rồi vẫn nghiến răng nhấn mạnh nói: "Rất xinh đẹp, không những thế mà còn rất có khí chất."
"Khí chất?", cô kia kinh ngạc: "Chị, chị đang nói đùa gì vậy, sao lại có khí chất ở đây?"
Yunna: "Em giúp chị nghe ngóng một chút xem rốt cuộc có không."
"Được rồi, chị đợi điện thoại của em."
-
"Trọng Tổng, anh thật là phúc lớn đấy.", Trương Tổng cười lớn.
Trọng Hoài Viễn lên tiếng:" Cũng chỉ là may mắn thôi mà."
Từ Hạo ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Như Phương bước vào: "Như Phương à, lần này Trọng Tổng lại thắng rồi."
Mộc Như Phương nhìn anh ta, không hiểu anh ta đang suy tính cái gì.
Trọng Hoài Viễn nhìn vào đồng hồ trên cổ tay: "May mắn thôi mà, làm gì có thắng hay thua ở đây, Tề Thiếu vận khí cũng rất tốt, có hôm còn thắng được nửa chiếc xe cơ mà."
Từ Hạo chớp chớp mắt: "Bạn gái của tôi, còn quý giá hơn xe đấy.", anh ta duỗi chân ra, nhìn Đào Gia Thiên, đối phương vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy, không chút thay đổi, anh ta tiếp tục nói: "Nếu quy tắc đã đặt ra rồi thì cũng phải làm theo thôi, nếu không uy tín của tôi còn để ở đâu chứ, ba ván thắng hai, nếu Trọng Tổng đã thắng vậy thì bạn gái của tôi, tặng cho ông."
Nói rồi, anh ta nắm lấy eo Mộc Như Phương, dường như rất không nỡ, nhỏ nhẹ nói vào tai cô: "Như Phương à, tôi thực sự là không nỡ nhưng Trọng Tổng đã thắng rồi, chúng ta vẫn phải tuân thủ theo quy tắc, đúng không nào?"
Mộc Như Phương há hốc miệng.
Từ Hạo cười cười, đẩy cô lên phía trước, đẩy vào lòng của Trọng Hoài Viễn, Mộc Như Phương cứng người lại, Trọng Hoài Viễn đỡ lấy cô: "Tề Thiếu, đa tạ rồi."
"Khách sáo rồi."
Trương Tổng thấy vậy: "Trọng Tổng, tôi biết anh từ trước tới nay luôn giữ mình trong sạch, đối với bà Trọng lại vô cùng tôn trọng, chi bằng, chúng ta làm một cuộc giao dịch, cô gái này thuộc về tôi còn hạng mục tuyên truyền văn hóa ở hầm Cựu Thanh, chúng ta có thể hợp tác."
Hầm Cựu Thanh là một hầm lâu đời, lịch sự hơn trăm năm, gần đây cấp trên ra chỉ thị xây dựng hoạt động tuyên truyền văn hóa, đây là một hạng mục làm ăn có lợi, Trương Tổng cũng phải tốn không ít công sức mới giành được nó nhưng ông ta cũng không dám tự ý khai phá, cần tìm một vài đối tác, Trọng Hoài Viễn cũng đã để mắt đến, hơn nữa bà Trọng là dòng dõi thư hương, quan hệ rộng, nếu hai bên có thể hợp tác thì đúng là lợi cả đôi đường.
Trọng Hoài Viễn gõ gõ bàn, có vẻ như cũng có chút hứng thú.
Trương Tổng nói thêm: "Trọng Tổng, tôi biết bà Trọng mấy năm nay đều làm rất nhiều hoạt động công ích, từ thiện, đối với hoạt động ở hầm Cựu Thanh này chắc chắn sẽ cố hứng thú."
"Đích thực là vậy, nhưng đây là ý tốt của Từ Thiếu, sao tôi có thể tùy ý đem ra trao đổi được chứ?", Trọng Hoài Viễn lắc đầu, ý đồ đã tất rõ ràng.
Trương Tổng có chút bất ngờ.
Trong ấn tượng của ông ta, quan hệ của Trọng Tổng và vợ rất tốt, chưa từng nghe nói ông ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, một người lịch sự nho nhã.
Chuyện ngày hôm nay thực sự có chút bất ngờ.
Nhưng…
Trương Tổng do dự nhìn Mộc Như Phương một lượt, cô gái này đúng là cực phẩm, chẳng trách mà Trọng Hoài Viễn động lòng, ông ta biết ý cười cười, nâng ly rượu lên: " Vậy chúng ta đều phải giữ bí mật cho Trọng Tổng đấy."
Mọi người trong phòng cười lớn nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Đào Gia Thiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm, xua tan bầu không khí tẻ nhạt trong phòng: "Trương Tổng, chi bằng tôi tặng Yunna cho ông, phụ nữ mà, không cần quá xinh đẹp."
Trương Tổng nhìn thân hình nở nang của Yunna, lập tức cười nói: "Đa tạ ý tốt của Đào Tổng."
Ở bên cạnh Đào Gia Thiên có không ít phụ nữ, nhưng anh ta bình thường không động tới, tối nay cô Yunna kia cũng là do ông chủ sòng bạc sắp xếp, cũng được xem là "vật báu" ở đây, thân hình nảy nở, Trương Tổng không từ chối, cũng không đề cập đến chuyện trao đổi cô gái bên cạnh mình vì Đào Gia Thiên con người này, ông ta cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Vẻ kinh ngạc của Yunna hiện rõ lên mặt.
Yunna mặt đỏ rực, có ý không muốn: "Đào Tổng…"
Đôi bàn tay thon dài của Đào Gia Thiên, cộng với mùi thuốc lá, nắm lấy cằm Yunna, cô ta lập tức im bặt, nhìn vào con mắt khiến người ta ớn lạnh, run rẩy của anh ta.
"Yunna, Trương Tổng đối với phụ nữ trước giờ rất cưng chiều."
Yunna run rẩy gật đầu.
2h đêm.
Trong phòng đã giải tán.
Mộc Như Phương ngồi bên cạnh Trọng Hoài Viễn, người đàn ông này trên người có mùi trầm hương nhè nhẹ, không phải mùi nước hoa, là trầm hương, còn có mặc hương…
Trọng Hoài Viễn, cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc vị Trọng Tổng này là ai, năm năm trước, hình như ở Hải Châu không hề có nhân vật này.
Từ Hạo đã rời đi trước rồi.
Sau đó, Trương Tổng cũng ôm lấy hai cô gái say lướt khướt rời đi, lúc Trọng Hoài Viễn chuẩn bị rời khỏi, Mộc Như Phương cũng đứng dậy, cô bước lên phía trước, bị thứ gì đó ở dưới chân cản lại, toàn thân nghiêng về phía trước, một cánh tay, cứng rắn như sắt, bắt ngang qua trước mặt cô, đó là cánh tay của Đào Gia Thiên.
Cô cúi đầu nhìn anh ta.
Anh ta buông tay, chỉnh sửa lại tay áo sau đó nhanh chóng rời đi.
Ông ta dường như nhìn ra Mộc Như Phương không biết nói chuyện, liền giơ tay ra, mở lòng bàn tay trước mặt cô.
Mộc Như Phương biết ý liền viết lên lòng bàn tay ông ta một chữ "Mộc.
"Mộc tiểu thư.", giọng nói ông ta ấm áp, nhưng không hề thu tay lại, ý muốn cô tiếp tục, cô nhìn vào lòng bàn tay khô ráp, vân tay rõ ràng của ông ta, tiếp tục viết: "Như Phương."
"Mộc Như Phương.", Trọng Hoài Viễn cười cười, khen ngợi: "Tên hay!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...