“Được thôi.”
Từ Hạo dường như không chút do dự liền chấp nhận.
Khuôn mặt tươi cười có chút suy ngẫm.
Mộc Như Phương đối với những trò đùa ác ý này cũng không có gì là xa lạ, chỉ là cũng chẳng biết làm sao cả, cô ngồi ở một bên, nhìn mấy người họ đang đánh bài, những ánh mắt cứ nhắm vào cô, Mộc Như Phương không cần ngẩng đầu cũng biết đó là những vị khách muốn đánh cược trao đổi bạn gái.
Những ánh mắt chất đầy dục vọng đó khiến Mộc Như Phương thấy không thoải mái nhưng cô đã quen với nó rồi.
Cô cũng biết, Từ Hạo sẽ không mang cô ra trao đổi nhưng thái độ trầm ngâm của anh ta, quả nhiên, anh ta là một đại thiếu gia thương hoa tiếc ngọc.
Không khí nồng nặc mùi thuốc lá.
Tất cả họ hầu như đều hút thuốc, các cô gái vây xung quanh bàn đánh bài, Mộc Như Phương lặng lẽ nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào tấm thảm màu đỏ tươi, Đào Gia Thiên đang ngồi đối diện cô, hai chân vắt chéo, dáng vẻ ung dung thoải mái, ánh mắt của cô vừa hay có thể nhìn thấy đôi chân dài cùng chiếc quần âu màu đen của anh ta, đôi giày da sang trọng. Trong phòng ngoài mùi thuốc lá ra còn có mùi nước hoa nhè nhẹ của đàn ông, cô hơi hơi thất thần, khứu giác nhạy bén cảm nhận được mùi nước hoa trên người Đào Gia Thiên, lúc đó tay của Từ Hạo giơ ra: "Lật bài cho tôi, xem vận may của cô ra sao."
Mộc Như Phương theo thứ tự cầm lấy tấm bài, nhưng có vẻ cô không may mắn cho lắm, chau mày, nhìn qua một vòng, liếc qua gương mặt của Đào Gia Thiên, cười cười: " Xem ra, ván này tôi phải nhận thua rồi."
Trương Tổng cười nói: "Từ Thiếu cũng có lúc thua sao?", nụ cười của ông ta trông rất gian xảo đồng thời cũng rất vui sướng, có vẻ như ông ta cho rằng Từ Hạo đã thua, còn ông ta sẽ thắng.
Ánh đèn trong phòng sáng chói, chiếu lên gương mặt mọi người, Yunna ngũ quan hài hòa, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi với màu son tươi tắn. Khi tay Đào Gia Thiên cầm điếu thuốc lên, cô ta lập tức đưa chiếc gạt tàn ra, yểu điệu nói: "Đào Tổng!"
Yunna lăn lộn ở chốn này nhiều năm, mặc dù không thể nói là vẻ vang nhưng kinh nghiệm đầy mình, một con người thông minh, làm được việc, từ ngày đầu tiên làm nghề này cô đã hiểu ra một đạo lí: giữa một người rất xinh đẹp nhưng hiền lành và một người nhan sắc bình thường nhưng lanh lợi, thông minh thì người thứ hai lúc nào cũng dễ sống hơn vì vậy lúc đó cô có sự cảnh giác với người phụ nữ xinh đẹp ở đối diện kia nhưng về bản thân mình cũng vô cùng tự tin.
Cô ưỡn bộ ngực đầy, bưng lên một cốc rượu vang: "Đào Tổng."
Đào Gia Thiên tùy ý gõ gõ lên bàn, mắt nhìn vào quân bài trên tay, không chút biến sắc, cũng không để ý tới Yunna, Yunna ra dấu đặt cốc rượu ở bên cạnh tay của anh ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đào Gia Thiên, hai má đỏ ửng, người đàn ông này, thật là ưu tú, khác hắn so với mấy lão già rửng mỡ kia, lần này tuyệt đối sẽ không thất thủ.
Ván đầu tiên, Từ Hạo thua rồi.
Anh ta cười cười, buông tay: "Lại lại."
Người thắng là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ-mi màu xám, gương mặt nho nhã, họ Trọng, một thương gia thành đạt, lúc này ông ta cười nói: "Chỉ mới có một ván thôi mà, không tính."
Sự căng thẳng của Mộc Như Phương dần dần giảm bớt.
Mộc Như Phương ngẩng đầu lên, đúng lúc người đàn ông trung niên đó cũng nhìn cô, hai ánh mắt đối nhau, đối phương nở nụ cười rất hòa nhã, tôn trọng, không hề mang chút dục vọng xấu xa nào.
Nói là một thương nhân nhưng ăn mặc chải chuốt rất có khí chất của một giáo sư đại học.
So với sự xa hoa hào nhoáng ở đây thật sự khác biệt.
"Trọng Tổng nói rất đúng, thêm một ván nữa, thời gian vẫn còn sớm.", Trương Tổng nhìn Mộc Như Phương, hình như đang quyết tâm rằng bản thân mình nhất định phải có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...