Đào Gia Thiên cũng ở đây.
Mộc Như Phương không hiểu Từ Hạo có ý gì.
Cô bị Đào Gia Thiên đưa cho Từ Hạo, thế nhưng Từ Hạo không động vào cô, người này, cũng không giống như là người bình thường, tuy rằng nhìn qua giống như một tên quý công tử cà lơ phất phơ có cuộc sống riêng hỗn loạn, thế nhưng cũng là người tinh anh.
Từ Hạo khoanh tay: “A, cô có thể làm bạn gái a."
Mộc Như Phương không đưa tay, Từ Hạo trực tiếp ôm lấy cô eo: “Thì ra cô muốn như vậy a."
Mộc Như Phương không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, cô đưa tay đặt ở bên trong khủy tay của người nam nhân, Từ Hạo kỳ thực dáng dấp không tệ, màu da trắng nõn, môi đỏ dáng dấp thiếu niên, hai người cùng đi vào phòng tiệc.
Trong nháy mắt hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mộc Như Phương một thân váy dài ánh sao, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, dáng vẻ ngày càng tinh xảo loá mắt, trong nháy mắt, dường như kim cương ánh sáng lóng lánh.
Mọi ánh mắt hầu như đều nhìn lại đây.
"Đào tổng, tôi là Trần quốc lương của khoa học kỹ thuật Hữu Đạt." Một người đàn ông tuổi trung niên bưng ly rượu, nịnh nọt đưa tới.
Đào Gia Thiên một tay cắm ở trong túi quần tây, xung quanh có mấy người vây quanh, thân cao ưu thế để anh có tầm nhìn rộng rãi, anh không tiếp, chỉ là vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Từ Hạo đi tới.
Tốt.
Cô vẫn đúng là cùng Từ Hạo đến rồi.
Xem ra, khoảng thời gian này, đúng là trải qua không tồi.
Bờ môi anh mím lại, chính anh cũng không có phát hiện, trong lòng có đố kị cùng khó chịu, đầu ngón tay mạnh mẽ nắm ly thủy tinh.
Ánh mắt không có chút rung động nào.
Vẫn rơi vào nữ nhân với một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Vị lão tổng cũng không để ý, cũng không phát hiện bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, đang chuẩn bị nói cái gì, liền thấy Đào Gia Thiên bóp nát chén rượu trong tay,
Thủy tinh rơi xuống một chỗ.
Mà ngón tay của anh cũng không tránh khỏi, bị cắt vài đường.
"Đào tổng... Tay của cậu... Tay của cậu..."
Đào Gia Thiên xoay người, tựa hồ không để ý đến vết thương, xoay người trực tiếp đi lên lầu hai.
Một khúc nhạc dạo ngắn, cũng không có người phát hiện.
Vài tên lão tổng cũng kinh ngạc một hồi.
Dù sao chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Đào Gia Thiên qua loa băng bó một hồi, anh hút hai điếu thuốc, kỳ thực, thời điểm đem Mộc Như Phương đưa đi, anh hối hận rồi, anh biết Từ Hạo không có gan dám chạm người đàn bà của anh, mà Đào Gia Thiên hận nhất một điểm chính là.
Nữ nhân này, dĩ nhiên đến hiện tại, cũng không nói ra người đàn ông kia là ai!
Cô đến cùng là chịu người phương nào sai khiến.
Nặc Nặc đến cùng là con gái của ai?
Nhìn cô cùng Từ Hạo đi chung với nhau, anh chăm chú nắm nắm đấm, nữ nhân này, quả nhiên tới chỗ nào đều là câu dẫn nam nhân!!
Có lửa giận, càng nhiều chính là đố kị.
Trong lòng bàn tay vết thương nứt ra, anh mạnh mẽ uống hai ly rượu, cảm giácthiêu đốt qua yết hầu.
Đau đầu sắp nứt, phảng phất có cái gì đó muốn xé rách đầu óc.
Từ Hạo cùng mấy vài bạn bè tán gẫu, vỗ vỗ cánh tay Mộc Như Phương, cùng mấy bạn bè đi phòng nghỉ ngơi đánh bài, Mộc Như Phương cùng mấy tiểu thư ngồi cùng một chỗ, cô muốn tìm một chỗ hóng mát một chút, đứng lên, có một người chặn cô lại.
"Này, cô tên là gì a, tại sao đi theo Từ Hạo ca ca đến đây."
Mộc Như Phương không để ý đến, lướt qua cô ta.
Cô ta giậm chân: “Được giáo dưỡng kiểu gì vậy!! Không tố chất."
Mộc Như Phương một mình.
Dọc theo hành lang đi tới vườn hoa nhỏ phía sau, giờ khắc này bóng đêm đen kịt.
Tình cờ có âm thanh chim hót.
Trong không khí có mùi hoa nhàn nhạt.
Hương hoa hồng phức tạp mà cao quý.
Cô có chút lạnh, đưa tay chà xát cánh tay.
Đột nhiên có một bàn tay cuốn vào eo cô, cô cả người bị đối phương ôm lấy đến đặt ở trên tường, Mộc Như Phương trợn to hai mắt, vẫn không giãy dụa, bờ môi đột nhiên nóng hừng hực, bị người bao lấy, sau đó cô ngửi được một hơi thở quen thuộc làm cho cô run rẩy.
Đào Gia Thiên hôn môi cô, một cái tay khác mạnh mẽ bóp lấy xương tay của cô, hơi thở của anh bất ổn, Mộc Như Phương cũng vậy.
Cuối cùng, anh buông cô ra, sau đó đánh một quyền rơi vào trên vách tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...