Tại sao anh lại có cảm giác kỳ lạ như thế này kia chứ.
Trong lòng Đào Gia Thiên đang dấy lên một cảm giác hết sức kì lạ, người phụ nữ tên Như Ca này, giọng nói của cô ta……
Rõ ràng là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Nhưng sao lại có cảm giác thân thuộc như vậy.
Giống như…
Trước đây anh đã từng nghe thấy rồi.
Tại sao khi nghe thấy giọng nói này, lòng anh, trong lòng anh lại khó chịu như vậy.
……
Mộc Như Phương ở trong phòng, cô tắm xong liền leo lên giường, bên ngoài cửa truyền tới vài tiếng bước chân, cô cảnh giác ngồi dậy, là ai?
Cô nắm chặt góc chăn của mình, sống lưng mảnh khảnh căng cứng.
Qua một lúc sau, tiếng gõ cửa vang tới, Mộc Như Phương bước xuống giường đi tới mở cửa, một thân ảnh cao lớn đứng trước đó, một mùi hương quen thuộc xồng xộc vào mũi cô, trong đó còn thoang thoảng mùi rượu nữa, thật là tức mũi mà!
Mộc Như Phương lui về phía sau một bước, cô theo bản năng đóng cửa lại.
Cánh tay lực lưỡng của người đàn ông vươn tới trực tiếp đẩy cửa ra, Mộc Như Phương loạng choạng ra sau vài bước, đôi chân dài của người đàn ông sải bước vào trong, một tay bắt lấy cổ tay của cô, ép cô đứng ngay cửa, sau đó một nụ hôn cuồng nhiệt giáng xuống.
Mộc Như Phương khựng người, cô không chống trả được.
Nụ hôn mạnh bạo của người đàn ông mang theo mùi rượu nồng, anh hôn mạnh tới nỗi như sắp nuốt chửng môi cô, cô hơi không chịu nổi sức lực này nữa, cô sợ hãi không dám chống trả, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng thôi.
Đôi mắt anh đen sầm.
Đen lay láy, sâu như một giếng nước trải dài không đáy.
Rất lạnh lẽo.
Nhưng chỉ một lúc sau, nụ hôn của anh lại trở nên nhẹ nhàng lại.
Điều này khiến Mộc Như Phương sững sờ.
Nụ hôn đó, nhẹ tựa lông vũ, anh nhẹ nhàng liếm mút môi cô, giống như anh đang bảo vệ một báu vật trân quý của mình vậy, Mộc Như Phương hoàn toàn bị sững sờ.
Các cơ ngón tay của cô dần dần dịu lại.
Đôi bờ má bị tay người đàn ông ôn nhu nâng lên.
Sau khi anh hôn xong, ngón tay thoang thoảng mùi thuốc lá của anh sờ lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Mộc Như Phương cảm thấy khóe môi mình hơi hơi nhột nhột.
Cô không biết Đào Gia Thiên bị làm sao nữa.
Tại sao lại trở nên dịu dàng như vậy chứ.
Thật không giống anh chút nào.
Giống như biến thành một người khác vậy.
Nhưng người trước mặt cô, rõ ràng là anh.
Sau đó, Đào Gia Thiên ôm lấy cô, bàn tay linh hoạt cởi bỏ áo ngủ của cô, Mộc Như Phương nhắm chặt mắt, không còn là sự hung bạo như trong tưởng tượng nữa, tối nay anh ấy….
Ngược lại rất ôn nhu, rất thương hoa tiếc ngọc, rất quan tâm cảm nhận của cô, khiến cô thậm chí cuối cùng cũng không ngăn được phản ứng sinh lý của mình, sự dịu dàng tỉ mỉ, không gây đau đớn chút nào, đáy mắt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng động tác thì lại dịu dàng hết mực.
Ồ, thì ra…..
Anh ấy say rồi.
Say rồi….
Hay là, anh ấy coi mình là cô gái mà anh ấy đưa về tối nay.
Chứ nếu không, sao anh ấy lại có thể ôn nhu như vậy được.
Mộc Như Phương không có ngủ, cô nhìn gương mặt anh, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ vào má anh, cô nhớ trước đây, cô cũng đã từng được anh ôm ấp trong lòng mình dịu dàng như thế, ôn nhu như thế.
A Thiên….
Cô mở miệng,cô không phát ra thành tiếng được, chỉ có thể âm thầm thốt lên hai chữ như vậy mà thôi.
A Thiên à…..
Sau nửa đêm.
Có người tới khẽ gõ cửa.
Mộc Như Phương định ngồi dậy, nhưng phát hiện chiếc eo mình đang bị người đàn ông quấn chặt, cô phải hất tay anh ra để ngồi dậy, anh ấy say rồi, nên ngủ rất say.
Mộc Như Phương mở cửa.
Như Ca đứng trước cửa: “Cô Mộc.”
Mộc Như Phương có hơi bất ngờ, người phụ nữ này vậy mà lại biết cô.
Như Ca nói: “Cô Mộc, hy vọng cô Mộc có thể phối hợp với tôi, như vậy mới có thể mau chóng lấy được tài liệu, mau chóng rời khỏi nơi này.”
Như Phương khựng lại.
Như Ca là người của Tề Tam.
…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...