“ Em tức giận cái gì?”
Tô Ngọc Kỳ cúi đầu xuống nói bên vành tai của Cố Tinh Tinh, Cố Tinh Tinh bắt đầu dẻo miệng nịnh nọt: “Mami là đẹp nhất.”
Cố Dạ Lê đứng bên cạnh cũng nói xen vào: “Mami là đẹp nhất.”
Cố Nhã Thiển vểnh gương mặt có chút đỏ hồng của mình lên: “Ừm, coi như các người vẫn còn biết nhìn người.”
“Bây giờ hết giận rồi sao?” Ngón tay thon dài hơi chai sạn của người đàn ông vuốt ve bờ má mịn màng của cô.
Cố Nhã Thiển nhỏ nhẹ “ hừ” một tiếng, cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tuy anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác dài bên ngoài đi, bây giờ trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc đơn giản, nhưng bởi vì body của anh luôn được tập thể thao đều đặn nên rất cao ráo và săn chắc, trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ, cổ tay áo hơi hơi hở ra mang theo hơi thở trưởng thành thận trọng.
Nhìn thế nào cũng thấy đây là một người đàn ông giàu có thành đạt, hèn chi thu hút nhiều ánh mắt như vậy.
Nhưng còn bản thân cô thì sao?
Không có trang điểm, bộ dạng vô cùng giản dị, quần áo cũng là lấy mặc đại qua loa, cũng khó trách lúc nãy có người nói ….
Cô là người hầu của anh ấy.
“Lúc nãy anh còn chả biết dỗ dành em.”
Người ta nói em như vậy, vậy mà qua một hồi mới biết tới dỗ dành em.
Cố Nhã Thiển thuận tay lấy một bọc kẹo sữa bỏ vào trong xe đẩy mua hàng.
Cô sải bước đi ra ngoài được vài bước thì mới nhận ra đằng sau mình không có bất kì tiếng động gì cả, cô quay người lại, không có ai cả, cô không thấy bóng dáng Tô Ngọc Kỳ và hai đứa nhỏ kia đâu hết, thỉnh thoảng chỉ có vài người đi qua đi lại mua sắm thôi.
Ủa người đâu?
Cố Nhã Thiển quay người lại đi ra khỏi khu bánh kẹo, lấy điện thoại ra gọi cho anh ấy xem anh đang ở đâu.
Ở ngay góc rẽ, đột nhiên một bàn tay to lớn ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, lưng cô dán chặt vào một lồng ngực săn chắc, Cố Nhã Thiển xém chút nữa đã kêu lên, nhưng vì ngửi thấy được mùi hương quen thuộc của người đang ôm lấy mình, cô đỏ mặt quay người lại gục vào lồng ngực của anh nói: “Nhiều người ở đây như vậy, anh lại làm gì đó! Anh vừa mới đi đâu vậy?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo chút ý cười khàn khàn: “Đừng giận nữa, mợ chủ Tô.”
“Anh buông em ra, nhiều người như vậy.” Thanh âm Cố Nhã Thiển hơi khó chịu, cô vội vội vàng vàng muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Tô Ngọc Kỳ nói: “Lên đây.”
Cố Nhã Thiển nhìn anh, sững người, lên đâu?
Cô nhìn chiếc xe mua hàng mà anh đang đẩy, Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê cũng đã xuống rồi, trong xe đẩy lúc này chỉ còn một số đồ ăn vặt thôi.
Cuối cùng, cô cũng mang theo khuôn mặt đỏ bừng mà ngồi lên chiếc xe đẩy, người đàn ông đẩy cô đi, trong siêu thị lúc này có rất nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi tới đây mua sắm.
Các cô gái đều rất hâm mộ mà nhìn chằm chặp.
Họ dùng dằng kéo lấy tay áo của người con trai bên cạnh mình: “Lãng mạn quá đi à, anh kiếm một chiếc xe đẩy đi, em cũng muốn được anh đẩy.”
Cố Nhã Thiển chỉ ngồi một lát rồi cũng đi xuống, dù sao đi nữa thì đây cũng là đồ dùng chung, chỉ là cô không tài nào nghĩ tới, người đàn ông khuôn mặt lạnh như băng này vậy mà lại dùng trò này để dỗ dành cô.
Họ đi dạo một vòng siêu thị, mua được rất nhiều rau, thịt các loại, còn có một số loại đồ ăn vặt mà bọn nhỏ thích và đồ dùng sinh hoạt nữa.
Cô còn mua một chiếc tạp dề màu hồng nữa.
…..
Hơn 7 giờ tối bọn họ mới về tới nhà, Tô Ngọc Kỳ vào bếp chuẩn bị cơm tối, Cố Nhã Thiển đưa hai đứa nhỏ lên lầu đọc sách đợi ăn cơm, sau đó cô cũng đi xuống lầu.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác mà người đàn ông lúc nãy tùy ý quăng trên sofa treo lên giá treo quần áo rồi sải bước đi vào nhà bếp.
Cô đứng ở cửa, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang xào rau, trong lòng cô ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào, hình như anh biết cô đang ở đây.
Anh múc rau ra rồi nói với cô: “Qua đây đeo tạp dề giùm anh.”
“Anh đợi chút.” Cố Nhã Thiển chạy ra ngoài, lấy một chiếc tạp dề màu hồng từ trong túi mua hàng ra, sau đó lại chạy tới vòng tay qua người anh, thắt dây tạp dề cho anh xong, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười.
Đây chính là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy anh đeo một chiếc tạp dề màu hồng đó.
Nhìn anh đeo chiếc tạp dề màu hồng này nhìn sao cũng thấy có hơi….buồn cười.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy ý cười trên khóe môi cô, liền vươn tay nhéo nhéo mũi cô, sau đó quay người lại chuẩn bị làm món tiếp theo: “20 phút nữa cơm chín là có thể ăn cơm rồi, chỉ cần hâm lại nồi canh gà em nấu sáng nay nữa.”
“Ừm.”
“Trong này nhiều dầu nhiều khói, em ra ngoài trước đi.”
….
Hai ngày sau đó, Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ đưa hai đứa nhỏ tới Thành Phố Vân Châu, lúc họ đi ra khỏi sân bay thì đã là buổi trưa khoảng 11 giờ.
Đúng lúc Cố Giác gọi điện thoại tới, nói là đã phái tài xế đến cổng sân bay đợi họ rồi.
Đoàn người khởi hành tới khách sạn nhà Cố Thị.
Một lát sau đó Cố Thành Thái cũng đã tới, Cố Nhã Thiển vốn dĩ tối qua đã liên lạc với anh nói muốn Cùng nhau tới vào buổi trưa hôm nay, nhưng Cố Thành Thái nói có chút việc nên cô và Tô Ngọc Kỳ đã tới trước.
Bữa cơm này cũng coi như khá là vui vẻ, bầu không khí cũng rất hòa hợp, tuy sắc mặt của Cố lão gia có hơi trầm ngâm vì có sự xuất hiện của Tô Ngọc Kỳ nhưng Cố Tinh Tinh rất lanh trí chạy tới chọc cười khiến ông Cố cười tới không ngớt.
“ Tinh Tinh ngoan, tới đây, bà ngoại bóc vỏ hạch đào cho con ăn, ăn nhiều hạch đào sau này sẽ rất thông minh.”
Trên bàn ngoài cơm nước ra còn có rất nhiều loại trái cây, salad và cả quả hạch nữa.
Cố Tinh Tinh mở hai mắt to tròn long lanh như nước, cầm lấy quả hạch, vì tay của trẻ con tương đối nhỏ nên một bàn tay chỉ nắm được một quả: “Con muốn cậu nhỏ bóc vỏ cho con ăn, con muốn ăn hạch đào.”
Sau đó thân ảnh bé nhỏ của cô bé trượt xuống ghế, chạy tới chỗ Cố Thành Thái.
Cố Nhã Thiển âm thầm mắng đứa con gái nhà mình một tiếng, đúng là thấy đẹp là xiêu lòng mà!
Chắc là nhìn bản mặt của Tô Ngọc Kỳ lâu quá rồi nên đâm ra miễn dịch rồi đây mà.
……
Cố Nhã Thiển ở lại Thành phố Vân Châu thêm mấy ngày nữa, cô vốn chỉ định ở hai ba ngày thôi rồi về Thành Phố Hải Châu, nhưng mà cô cũng không nỡ xa ông bà ngoại nên đành ở lại đây với hai đứa nhỏ khoảng một tuần.
Tô Ngọc Kỳ ở lại với cô 4 ngày, vì công ty có nhiều việc nên anh phải về đó trước.
Vào buổi chiều ngày thứ bảy, Cố Nhã Thiển và hai đứa nhỏ đã về tới Thành Phố Hải Châu.
Vừa mới xuống máy bay thì cô liền nhận được điện thoại của Tô Ngọc Kỳ, anh nói đã sắp xếp tài xế đến đón rồi.
Cố Nhã Thiển bảo tài xế đưa hai đứa nhỏ về nhà rồi sau đó đi tới trường học.
Tô Ngọc Kỳ đã sớm làm xong thủ tục nhập học cho Cố Dạ Lê nên Cố Nhã Thiển muốn đi xác nhận một chút. Sáng sớm ngày hôm sau, cô đưa hai đứa nhỏ đi học.
Cô sợ Cố Dạ Lê không thích ứng được với môi trường mới.
Dù sao đi nữa trong khoảng thời gian từ Thành phố Vân Châu về Thành Phố Hải Châu, thằng bé còn chưa thích ứng với môi trường Vân Châu được bao nhiêu thì bây giờ lại phải tới một môi trường mới nữa.
Hơn nữa với tính cách của Cố Dạ Lê, cô vẫn có chút lo lắng.
Cho nên cô có đứng đợi bên ngoài phòng học một lát, nhìn thấy tên tiểu gia hỏa nhà cô đang chăm chú nghe giảng nên cũng yên tâm đi về, sau đó cô gọi điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ.
Hình như anh ấy đang họp thì phải, người nghe điện thoại là Hoàng Hưng, anh nói sẽ lập tức báo cho Tổng giám đốc, Cố Nhã Thiển bảo anh ta không nên làm phiền Tô Ngọc Kỳ vì dù sao đi nữa cũng không phải chuyện gì to tát.
Cô dạo siêu thị mua một ít rau, tự tay cô chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn nhưng ai ngờ buổi tối Tô Ngọc Kỳ có điện thoại tới nói là tối nay anh có chút việc nên sẽ về trễ một tý.
Bảo cô và hai đứa nhỏ ăn cơm trước đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau.
Điện thoại cô lại nhận được một tin nhắn.
Là một bức ảnh.
Được gửi từ một số điện thoại lạ.
Cô mở điện thoại ra xem thì đó là một bức ảnh chụp bên trong một nhà hàng Tây cao cấp ưu nhã, Đông Phương Vỹ và Tô Ngọc Kỳ đang ăn cơm cùng nhau.
Cố Nhã Thiển nắm chặt lấy điện thoại, sau đó cô đặt điện thoại xuống, cô dùng cơm nhưng trong lòng lại có chút không yên.
Cô cứ ngây người như vậy cho tới khi Tinh Tinh la lên mới hồi thần lại.
Tinh Tinh nói muốn tới nhà kính trồng hoa với Cố Dạ Lê để quan sát quá trình sinh trưởng của hoa vì đó là bài tập giáo viên giao cho.
Cố Nhã Thiển bảo người làm dọn bát đũa rồi đưa hai đứa nhỏ ra nhà kính.
……
9 giờ tối, Tô Ngọc Kỳ về nhà.
Hai đứa nhỏ vừa ngủ, Cố Nhã Thiển nghe thấy tiếng động nên chạy xuống dưới lầu, cô nhẹ nhàng rũ con ngươi xuống: “Anh về rồi, ăn cơm chưa?”
Tô Ngọc Kỳ cởi áo khoác treo lên giá áo, rồi sải bước tới ôm lấy cô, đôi môi anh nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Vẫn chưa.”
Lông mi của Cố Nhã Thiển hơi run lên: “Ồ.”
Người làm nói: “Tối nay mợ chủ đã làm rất nhiều món ngon để đợi cậu chủ về đó.”
“Ồ?” Người đàn ông cười cười ôm lấy chiếc eo của cô đi về phía nhà bếp.
Trước bàn ăn, Cố Nhã Thiển nhìn anh đang húp chén cháo, ăn món do cô làm, nhưng trong lòng cô không thấy vui chút nào cả, ngược lại còn có chút chua xót.
Buổi tối hôm nay, lúc cô nhìn thấy tấm ảnh trong điện thoại mình.
Tuy Đông Phương Vỹ rõ ràng có ý muốn cô hiểu lầm gì đó, cô biết điều đó chứ, nhưng có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng của mình ăn cơm cùng người phụ nữ khác rồi còn giấu mình, trong lòng làm sao mà không khó chịu cho được.
Nhưng lí trí của Cố Nhã Thiển nói cho cô biết, cô phải tin anh.
Giống như giờ phút này.
Rõ ràng ban nãy anh đã ăn bên ngoài rồi nhưng khi về nhà vì sợ cô không vui, sợ công sức cô chờ đợi biến thành công cốc, nên vẫn giả vờ như mình chưa ăn gì cả, vẫn ngon miệng ăn từng món cô làm.
Cố Nhã Thiển vừa cảm động vừa chua xót, cô đi tới trước mặt Tô Ngọc Kỳ, vươn tay cầm lấy chén đũa của anh: “Anh đừng ăn nữa.”
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...