Lúc còn cách lễ cưới một tuần, Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê được người nhà họ Cố đưa tới, đi cùng với Cố Giác.
Cố Nhã Thiển vui vẻ hôn lên hai má của hai đứa nhỏ, dẫn chúng cùng đi lên lầu, trên lầu có hai phòng ngủ trẻ em, Dạ Lê một phòng, Tinh Tinh một phòng.
Cố Giác và Tô Ngọc Kỳ đang ở trong phòng khách.
Cố Tinh Tinh rất vui vẻ, cuối cùng ba và mẹ cũng ở cạnh nhau rồi, nhưng bạn nhỏ Cố Dạ Lê thì có chút mất mát, Cố Nhã Thiển cũng phát hiện ra.
"Dạ Lê." Cô bảo Tinh Tinh nghỉ ngơi trong phòng một lát, sau đó dẫn Dạ Lê đi tới phòng ngủ của cậu bé, mở cửa ra.
"Thích không?" Cô nắm lấy tay cậu bé dẫn vào: "Đều do mẹ chuẩn bị đấy, còn có khăn trải giường, cũng là màu xanh dương Dạ Lê thích nhất, Dạ Lê có thích nơi này không?”
Bạn nhỏ Cố Dạ Lê nhàn nhạt nói: "Nhưng mà ở đây không có cậu Cố Giác, không có ông cố ngoại bà cố ngoại, không có cậu hai cậu nhỏ..."
Nói xong, cậu bé cúi đầu.
"Dạ Lê." Cố Nhã Thiển ôm lấy cậu bé, đặt cậu bé ngồi lên trên giường, còn rất nghiêm túc nói với cậu bé: “Nhưng mà ở đây có ba có mẹ, còn có chị nữa, có cả nhà bốn người chúng ta mà.”
"Ba." Cố Dạ Lê ngẩng đầu.
Đáy mắt của cậu bé xuất hiện ánh sáng mong chờ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, rầu rĩ mở miệng: "Đó là ba của Tinh Tinh, không phải ba của Dạ Lê."
"Nếu mẹ nói với con, đó chính là ba của Dạ Lê thì sao?"
Đáy mắt cậu bé chợt lóe lên.
Cố Nhã Thiển dịu dàng vuốt ve cái trán của con trai: "Dạ Lê, ngài Tô, chính là ba của con."
"Không... không phải đâu, chú xấu xa kia không thể là ba của con được." Tuy cậu nhóc kia nói như vậy, kháng cự theo bản năng, nhưng lại rất kích động, thân thể nhỏ trượt xuống giường, chạy nhanh ra ngoài.
Đi xuống lầu.
Trong phòng khách.
Cố Giác nhìn thấy cậu bé đi xuống từ trên lầu, vươn tay: “Đến đây.”
Cậu bé không di chuyển, một lát sau trực tiếp đi đến trước mặt Tô Ngọc Kỳ, trừng anh, Tô Ngọc Kỳ muốn sờ cậu một cái cũng bị cậu tránh đi.
Cứ như vậy đỏ hốc mắt nghểnh cổ nhìn anh, người đàn ông hơi nhíu mày: “Làm sao vậy.”
Tô Ngọc Kỳ đứng lên, trực tiếp ôm lấy Cố Dạ Lê, trong lòng biết vật nhỏ này rất ỷ lại Cố Nhã Thiển, có lẽ biết anh muốn kết hôn với Cố Nhã Thiển, sau này phải ở lại đây, cho nên tức giận.
Má phình lên giống như cá nóc nhỏ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên mặt cậu bé xoa nhẹ, bị cậu nhóc kia cắn mạnh, cậu bé cắn không ác, sức lực không lớn, nhưng mà mãi vẫn không chịu buông.
Tô Ngọc Kỳ cũng không có ý tức giận.
Cố Giác mở miệng: "Dạ Lê."
Lúc này Cố Dạ Lê mới buông ra, nhưng mà vẫn đỏ hốc mắt trừng Tô Ngọc Kỳ, sau đó giãy dụa trượt xuống từ trong lòng người đàn ông, buồn bực đi đến bên cạnh Cố Giác, nhào vào trong lòng anh ta.
Cố Giác bật cười.
"Được rồi Dạ Lê, đàn ông con trai, sao lại khóc chứ."
Cố Dạ Lê rất ít khi khóc.
Hai năm gần đây chưa từng khóc bao giờ.
Trước kia lúc còn nhỏ, thường xuyên muốn tìm mẹ, không tìm thấy sẽ khóc vài tiếng, nhưng chưa từng có dáng vẻ như vậy giờ, nức nở nước mắt chảy ào ào.
Nhưng lại giống như một quả pháo nhỏ động chút liền nổ luôn.
Cố Nhã Thiển đi xuống từ trên lầu lập tức nhìn thấy một màn như vậy.
Lồng ngực cô có chút chua xót.
Cô biết cậu nhóc kia vừa thấy xa lạ lại vừa ỷ lại cái người gọi là ba.
Cố Giác từng nói với cô, trước kia, cậu bé rất ỷ lại vào anh ta, nghĩ anh ta là ba của mình, sau đó từ từ lớn dần, mới biết là không phải.
Ba và mẹ đều không ở bên cạnh.
Cho dù Cố Giác và Tống Hương đối xử tốt với cậu bé bao nhiêu, ông Cố bà Cố yêu thương cậu bé bao nhiêu, trên dưới cả nhà họ Cố nâng cậu bé trong lòng bàn tay, cũng không thể bù được tình thương của cha của mẹ.
Đây là thứ không thể thay thế được.
Từ nhỏ, Cố Dạ Lê đã không thích người ta chạm vào mình, cậu bé thích sạch sẽ, không thích có ai đến gần mình.
Mãi cho đến hai năm trước, Cố Nhã Thiển xuất hiện trong tầm mắt của cậu bé, Cố Dạ Lê rõ ràng trở nên sáng sủa hơn một chút so với lúc còn bé, cũng chịu ở chung với những bạn học khác.
Cố Nhã Thiển đi từng bước xuống dưới, nhẹ nhàng gọi: "Dạ Lê..."
Cố Dạ Lê hừ hừ hai tiếng, rời khỏi lòng Cố Giác, đi về phía Cố Nhã Thiển: “Mẹ.”
Cố Nhã Thiển nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ hơi lắc đầu.
"Mẹ, con lên lầu xem Tinh Tinh."
Sau đó đã trực tiếp đi lên trên lầu.
Cố Nhã Thiển rất rõ ràng, cậu nhóc kia là đang tức giận.
Cô chưa từng can thiệp quá nhiều, cô biết, Cố Dạ Lê chỉ là trong chốc lát không thể thích ứng được thôi, thật ra nơi đáy lòng đã chấp nhận rồi.
Cô thật sự muốn nhìn thấy, ngày Dạ Lê gọi Tô Ngọc Kỳ là ba.
Chắc chắn Tô Ngọc Kỳ sẽ rất vui vẻ.
Cô nhớ rõ, sinh nhật của người đàn ông sắp đến rồi.
Lúc muộn hơn một chút Cố Giác rời đi, Cố Nhã Thiển đưa anh ta trở về khách sạn.
"Anh cả, anh ba đâu đâu?"
Mấy ngày nay, thế nhưng không có tin tức của anh ba.
Cô gọi điện thoại cho anh ba, nhưng không gọi được.
Cố Nhã Thiển phát hiện, đã rất nhiều ngày cô không nhìn thấy anh ba rồi, cả tháng chưa nhìn thấy.
Sau này chỉ vội vàng gặp mặt mấy lần, sau đó anh ba lập tức rời khỏi thành phố Vân Châu, dáng vẻ giống như rất bận.
Sắc mặt của Cố Giác hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, Cố Nhã Thiển cũng không phát hiện ra, anh ta nói: "Gần đây cậu ấy bận chuyện trong công ty."
"Cho dù có bận thế nào đi nữa, sao ngay cả điện thoại của em cũng không nghe chứ."
Cũng không biết anh ba có thể kịp đến lễ cưới của không.
Nếu ngay cả lễ cưới của cô cũng không tham gia, vậy thì quá không thú vị rồi.
"Có lẽ lúc em gọi điện thoại vừa đúng lúc cậu ấy bận." Cố Giác nói xong, lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại, chỉ chốc lát đã có người nhận rồi.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Thành Thái.
"Anh ba." Cố Nhã Thiển lấy điện thoại qua đặt ở bên tai, nghe giọng nói của Cố Thành Thái ở đầu bên kia: “Anh ba, gần đây anh bận cái gì thế, cũng không trở về nữa.”
Cẩn thận nghĩ lại, hơn một tháng nay, từ khi ông ngoại quản lý cô cho đến sau khi cô ra ngoài, đều chưa từng nhìn thấy anh ba.
Cố Dạ Lê nhớ cậu nhỏ, cô gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng không nghe.
Cố Nhã Thiển nói: "Anh đừng nói cái gì bận rộn làm việc với em, bận rộn làm việc cũng không có lâu thế không về, anh ba, có phải anh có bạn gái rồi không."
"Đúng."
"Thật sao?"
Giọng nói của Cố Thành Thái vang lên: "Anh đúng là không ngờ em gái nhỏ lại nhớ anh như vậy, lễ cưới của em anh ba chắc chắn sẽ tham gia, nếu Tô Ngọc Kỳ dám bắt nạt em, anh sẽ không tha cho anh ta."
"Anh ba..."
Cúp điện thoại với Cố Thành Thái, trái tim đang treo lên của Cố Nhã Thiển hoàn toàn buông xuống.
Ở lại trong khách sạn một lát, Cố Giác bảo tài xế đưa cô về.
Sau khi Cố Nhã Thiển rời khỏi, Cố Giác lại gọi điện thoại cho Cố Thành Thái.
...
Thời gian từng ngày trôi qua cũng sắp đến ngày cưới rồi.
Cố Nhã Thiển càng trở nên căng thẳng hơn.
Cô thấp thoáng nghe giúp việc của nhà họ Tô nói, năm đó mình gả cho Tô Ngọc Kỳ cũng không có tổ chức lễ cưới quá linh đình, chỉ là lãnh giấy chứng nhận rồi ở bên nhau thôi.
Cho nên, lễ cưới lần này, là lần đầu tiên của bọn họ.
Khiến cô vừa mong chờ vừa ngọt ngào, muốn thời gian trôi qua nhanh một chút, rõ ràng chỉ có năm ngày, nhưng dường như nó vô hình kéo dài trong lòng cô.
Chờ đợi, thì ra là một cảm giác vừa ngọt ngào vừa lo lắng như vậy.
Vào buổi sáng, Tô Ngọc Kỳ đến công ty, Cố Nhã Thiển một mình nhàm chán ở biệt thự Ngân Phong, đột nhiên nhận được một tin nhắn, tin nhắn xa lạ.
"Nhã Thiển, hy vọng cô có thể hạnh phúc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...