Ánh trăng sáng tỏ lọt vào từ cửa sổ.
Cố Nhã Thiển nhìn ánh sáng lờ mờ nhẹ nhàng trên mặt người đàn ông, nhớ tới lúc mới nhìn thấy anh, lúc đó, trong một buổi tiệc rượu, anh nhận ra cô, kéo cô vào trong phòng nghỉ hôn cô, cô còn cho rằng anh là yêu râu xanh.
"Nghĩ cái gì thế, cười vui vẻ như vậy.
"Em đang nghĩ đến anh."
Cố Nhã Thiển nói rất thẳng thừng: "Trước kia lúc em vừa đi ra từ quỷ môn quan, em mất trí nhớ, khoảng thời gian đó em vẫn luôn nghĩ, cuối cùng chồng em là người thế nào, vì sao không ở bên cạnh em, vì sao anh cả rất ít nhắc tới anh ấy với em.”
Cô vừa nói vừa rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, hai người đứng trước cửa sổ, vóc dáng của anh cao hơn cô rất nhiều, hình bóng thật dài rơi xuống, bao trùm lấy cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô chăm chú, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của người phụ nữ: "Ừm, vậy bây giờ em biết rồi chứ?"
"Biết rồi." Cố Nhã Thiển cười như một cô bé không rành thế sự, nụ cười sáng lạn, giống như ngân hà dưới ánh trăng: “Anh là một người rất tốt, rất tài giỏi.”
"Bà Tô, em là người đầu tiên miêu tả anh bằng chữ ‘tốt’ đấy."
Anh cầm lấy ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ lần nữa, mười ngón đan chặt: “Bà Tô, không bằng chúng ta làm vài chuyện có ý nghĩa đi?"
"Chuyện gì?" Cố Nhã Thiển hỏi ra tiếng mới phản ứng lại được.
Hai má có chút đỏ: "Ngài Tô, đầu óc của anh có thể đừng chỉ tràn đầy loại chuyện này không..."
"Tràn đầy đầu óc của anh đều là loại chuyện này, Nhã Thiển, em đúng là nhẫn tâm mà, em có biết không hai năm nay..." Người đàn ông cầm lấy tay cô từ từ đi xuống, Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy đầu ngón tay chạm vào một thứ nóng bỏng, hô hấp của cô có chút run rẩy, bên tai truyền đến hơi thở cực nóng và tiếng nói khàn khàn của người đàn ông.
"Chúng ta lại thêm một đứa nữa đi, Nhã Thiển."
Đêm khuya dài đằng đẵng, Cố Nhã Thiển không biết người đàn ông này đã giày vò cô bao nhiêu lần, ý thức rối loạn mơ hồ, chỉ thấp thoáng nhớ được người đàn ông này ôm cô đi đến phòng tắm một chuyến, sau đó trong phòng tắm...
"Ngài Tô, em thật buồn ngủ..." Mệt mỏi quá.
Giống như mỗi một tấc trên cơ thể đều đang kháng cự, mệt mỏi kêu gào.
Người đàn ông cấm dục hai năm giống như sói đói, yếu hầu khêu gợi lăn lộn, đáy mắt đen như mực: "Nhã Thiển, chỉ một lần, một lần cuối cùng có được không."
Cố Nhã Thiển lắc đầu, đến cuối cùng ngủ thiếp mất cái gì cũng không biết.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau khi cô dậy, Tô Ngọc Kỳ đã thức dậy từ lâu, yết hầu lăn lộn, giọng nói khàn khàn: "Chào buổi sáng, bà Tô."
"Chào buổi sáng, ngài Tô."
Sáng sớm mang theo ánh sáng dịu dàng.
Cố Nhã Thiển chuẩn bị đứng dậy, cánh tay người đàn ông đang gác ở thắt lưng của cô từ từ siết chặt lại, kéo cô vào lòng lần nữa.
"Tô Ngọc Kỳ, em đói, em đi xuống chuẩn bị bữa sáng."
Trong nhà không có giúp việc, cho nên mỗi ngày ba bữa đều do Cố Nhã Thiển chuẩn bị, tuy khả năng nấu nướng của cô bình thường, nhưng nấu bữa sáng thường ngày vẫn không tệ.
"Bà Tô, đút anh ăn no, sau đó chúng ta lại nghĩ tới vấn đề bữa sáng nhé." Người đàn ông nửa tựa trên đầu giường, chăn tơ tằm hơi mỏng rơi xuống, lộ ra một mảng ngực rõ ràng, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, Cố Nhã Thiển không thể động đậy, nhớ tới đêm qua mình bị người đàn ông này giày vò đến hơn nửa đêm mới mờ mịt ngủ thiếp đi.
Tuy nói bọn họ cũng không phải lần đầu tiên, đã sớm là vợ chồng già, con cũng đã lớn thế rồi, nhưng mà, dù sao cô cũng mất trí nhớ.
Cô tựa lên vai người đàn ông, ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn trên người anh: “Này, hai năm nay bên cạnh anh thật sự không có phụ nữ sao?”
Ai tin chứ, một người đàn ông xuất sắc thế này độc thân hai năm mà bên cạnh lại không có phụ nữ?
"Em muốn nghe lời nói thật sao?"
Cố Nhã Thiển lập tức trở nên cảnh giác, gật đầu.
"Đương nhiên là có, rất nhiều." Người đàn ông hôn lên tóc cô, giọng nói mơ hồ không rõ mang theo ý cười: “Phụ nữ theo đuổi anh chắc chắn không ít hơn đàn ông theo đuổi bà Tô đâu.”
Cố Nhã Thiển nghe ra rồi, rõ ràng người đàn ông này mang thù lời nói châm chọc của cô lúc đầu.
"Anh nghiêm chỉnh một chút được không." Cố Nhã Thiển nói xong chọt chọt lên ngực anh.
"Được, nghiêm chỉnh một chút, bà Tô." Người đàn ông xoay người, đè lên cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Gốc rễ của anh và anh, đều thuộc về bà Tô cả, những người phụ nữ khác, nhìn cũng không thèm nhìn một cái."
"Anh....." Nghe người đàn ông nghiêm túc nói ra những lời mờ ám như vậy, khuôn mặt trắng nõn của Cố Nhã Thiển ửng đỏ, không muốn quan tâm đến anh!
Một giờ sau.
Tô Ngọc Kỳ tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, đối diện một cái gối đầu bị ném tới, anh đưa tay đón được, đi đến bên giường, khom người ôm người phụ nữ lên, Cố Nhã Thiển không có sức lực ngọ ngoạy.
Mặc cho người đàn ông ôm cô đi vào trong phòng tắm.
Trong bồn tắm lớn chứa nước ấm, Cố Nhã Thiển thấy màu sắc nơi đáy mắt người đàn ông đang từ từ tối đi, trực tiếp rụt cổ, đẩy anh đi ra ngoài: “Em tự làm.”
"Em chắc chắn mình có sức tắm sao?"
Môi anh cong lên một nụ cười: “Xem ra anh vẫn không ra sức đủ, bà Tô thế nhưng còn có sức tắm rửa, hửm?”
Bây giờ hai chân Cố Nhã Thiển đều có chút run rẩy, cô cắn răng: "Tô Ngọc Kỳ, anh đi ra ngoài nhanh...”
"Tuân mệnh, bà Tô."
-
Trên người Cố Nhã Thiển đều là dấu vết bị người đàn ông hôn thành, in trên da thịt giống y như hoa anh đào.
Cô nhìn mình trong gương.
Có chút ngượng ngùng.
Nhớ tới triền miên lúc sáng sớm.
Cô cũng không có bài xích, nhớ tới đêm qua, người đàn ông nói muốn thêm một đứa nhỏ, đầu lỗ tai đều nóng lên.
Cô vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy.
Có Tinh Tinh và Dạ Lê cô đã rất thỏa mãn rồi.
Hơn nữa, muốn một đứa nhỏ không phải muốn là có thể có.
Tùy duyên đi.
Quấn một lớp khăn tắm, Cố Nhã Thiển đi ra ngoài, ấm áp phát hiện Tô Ngọc Kỳ đã lấy quần áo cho cô rồi, đặt ở trên giường.
Bây giờ đã là tháng mười một, thời tiết có chút lạnh.
Cố Nhã Thiển thay áo lông kiểu dài nhẹ nhàng màu tro do người đàn ông chuẩn bị, còn có quần jean, cách ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái.
Cô tìm ra một cái khăn lụa từ trong tủ quần áo thắt lên, che đi mảng lớn dấu vết mờ ám trên cổ.
Đi xuống lầu, mùi hương đồ ăn quấn quýt trong không khí, khiến người ta động mạnh ngón tay.
Trứng rán, bánh bao chiên màu sắc hương vị hoàn mỹ, còn có cả sữa bò.
Cố Nhã Thiển không nhịn được trêu chọc: "Từ khi nào đường đường là Tổng Giám đốc lớn lại trở thành người đàn ông của gia đình rồi."
"Cho dù có thay đổi thế nào, đều là của bà Tô."
Cố Nhã Thiển hài lòng ôm lấy môi.
Buổi chiều lại đi thiết kế lại tạo hình áo cưới và cách trang điểm.
Thay đổi ba lần, Cố Nhã Thiển mới hài lòng.
Lễ cưới của hai nhà Tô Cố lần này hoàn toàn do nhà họ Tô lo liệu, tuy Cố Nhã Thiển muốn làm nhỏ một chút, không cần quá náo nhiệt, quá thương nghiệp hóa.
Nhưng hoàn toàn không thể nào được.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị lễ cưới này, Cố Nhã Thiển ở trong biệt thự Ngân Phong, sau khi kết thúc lễ cưới thì dọn đến nơi anh ở lại, ‘Gấm Nhu’.
Lễ cưới được chuẩn bị cực kỳ linh đình, gần như tin tức thông gia của hai nhà Tô Cố giống như là bom tấn, ầm ầm nổ tung trên bầu trời thành phố Hải Châu.
Hai thế gia cực mạnh thông gia.
Chuyện này không thể nghi ngờ là chuyện chấn động nhất, vậy có phải có nghĩa là, hiềm nghi lúc trước của hai nhà đã tan biến rồi không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...