Nhất là bà Tô, đỏ mắt tại chỗ: “Mau đến đây, đứa nhỏ ngoan, để bà nội nhìn xem.”
Cố Nhã Thiển đi qua, bà Tô cầm lấy tay cô, vỗ vỗ: "Bà nội biết cháu phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, nhất định sẽ không có việc gì mà."
Ông Tô nhìn Cố Nhã Thiển, đặc biệt là khi được biết cô là cô tư của nhà họ Cố, trong lòng cảm thán, ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng, nói với bà Tô: "Được rồi, bà xem bà đã một bó tuổi rồi, khóc cái gì, đây là chuyện vui vẻ mà."
"Một bó tuổi thì thế nào, tôi vui vẻ."
Buổi tối ăn cơm ở nhà họ Tô.
Giúp việc của nhà họ Tô đều gọi cô là mợ chủ, Cố Nhã Thiển cũng không ngạc nhiên, chỉ có có chút ngại ngùng, liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ, cô cố gắng nhớ lại những trí nhớ trước kia, lại làm thế nào cũng không thể nhớ đến dù chỉ một chút.
Điều này khiến cô có chút mất mát.
Trải qua phút chốc ngắn ngủi ở chung này, Cố Nhã Thiển có thể cảm nhận được, hai ông bà nhà họ Tô đối xử với cô rất tốt, tuy quan hệ của hai nhà Cố Tô rất sâu, nhưng ông Tô nhìn như nghiêm túc, lại rất đôn hậu hiền lành.
Ăn cơm xong rồi, Tô Ngọc Kỳ đi theo ông Tô đến phòng làm việc, Cố Nhã Thiển nói chuyện phiếm với bà Tô ở phòng khách, nghe Cố Nhã Thiển nói ra chuyện bị tai nạn giao thông, sau đó mất trí nhớ, vẻ mặt bà cụ lo lắng: "Đứa nhỏ ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Từ trong miệng bà Tô và giúp việc của nhà họ Tô, Cố Nhã Thiển biết được một vài tin tức của mình, rất có cảm giác hình tượng.
Đối với chuyện sao cô lại gả cho Tô Ngọc Kỳ, bà Tô chỉ nói một câu, do nhiều nguyên nhân, bọn họ có duyên phận.
Cố Nhã Thiển rất biết ơn, rất biết ơn lúc mình mười chín tuổi đã gặp anh, lúc hai mươi hai tuổi đã gả cho anh.
Bà Tô bảo cô và Tô Ngọc Kỳ ở lại buổi tối.
Cố Nhã Thiển nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ, ở lại, chẳng phải là... chẳng phải là ở trong cùng một phòng ngủ sao?
Tô Ngọc Kỳ nói: "Cháu và Nhã Thiển vừa trở về, cháu muốn dẫn Nhã Thiển đi biệt thự Ngân Phong xem thử."
Bà Tô gật đầu, trước khi đi, chị Từ trong nhà làm một đống bánh ngọt, để Cố Nhã Thiển mang theo ăn, đều là những món cô thích trước kia.
Mười một giờ tối, về tới biệt thự Ngân Phong.
Cố Nhã Thiển nhìn tòa biệt thự màu be trước mặt, nơi này là nơi cô và Tô Ngọc Kỳ ở sau khi cưới, cho dù cô mất trí nhớ, nhưng khi đi vào phòng khách, nhìn thấy cách bày đồ dùng trong nhà, phong cách thiết kế trong phòng khách, có một loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc xuất hiện.
Nơi này, từng là nhà của cô.
Bởi vì đã lâu không có ai ở lại, thỉnh thoảng cách một tuần sẽ có giúp việc đến quét dọn, lúc bình thường cũng không có người.
Cho nên rất sạch sẽ.
Vào buổi tối, tắm rửa xong, cô nằm lên giường, bên cạnh là hơi thở của người đàn ông.
Đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một giường quang minh chính đại như vậy, người đàn ông ôm lấy thắt lưng cô.
Cả người Cố Nhã Thiển căng như dây cung, không dám nhúc nhích, tuy cô sắp gả cho anh, tuy trước kia bọn họ rất thân mật, tuy đã có hai đứa con với nhau rồi, nhưng Cố Nhã Thiển vẫn rất ngại chuyện này.
Nhưng mà, nếu anh muốn, cô sẽ không từ chối.
Bởi vì, cô là vợ của anh.
Chỉ còn một tuần nữa, cô đã là vợ của anh rồi.
Nhưng mà Tô Ngọc Kỳ cũng không chạm vào cô, chỉ hôn cô thôi, sau đó cứ như thế ôm cô đi vào giấc ngủ.
Anh ngủ rồi.
Lúc này cô mới lật người một cái.
Trong phòng ngủ ánh sáng mờ tối, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt.
Cố Nhã Thiển không rõ, vì sao ngủ còn mở đèn, mở đèn ngủ, không phải chất lượng giấc ngủ sẽ không tốt sao.
Anh nói quen rồi.
Sao có người quen bật đèn khi ngủ chứ nhỉ.
Lúc đó Cố Nhã Thiển còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng anh đã ôm cô hôn cô rồi.
Cố Nhã Thiển nhìn anh, hơi ngẩng đầu, mái tóc cọ vào cằm người đàn ông, cô cứ im lặng nhìn dáng vẻ tuấn tú khi ngủ say của anh như thế.
Trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Mãi đến lúc cô cũng mệt mỏi mới từ từ ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau, một.
Hai người đi đến cục dân chính của thành phố Hải Châu, lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Nhã Thiển nhìn quyển sổ màu đỏ trong tay, nắm chặt lấy nó, cô mở ra, nhìn ảnh chụp phía trên, người đàn ông luôn mang sắc mặt lạnh lùng lúc chụp ảnh cũng khẽ nở nụ cười.
Còn mình lại cười giống như một đứa ngốc vậy.
Cô thu lấy sổ đỏ của Tô Ngọc Kỳ, nhẹ nhàng đặt vào túi.
Vốn Cố Nhã Thiển muốn đi tìm Sở Vận một lát, kết quả phát hiện cô ta và Tiêu Tuyết đi nước ngoài quay phim vẫn chưa về.
Tô Ngọc Kỳ trì hoãn công việc trong tay, tất cả chuyện công việc đều giao cho Tô Vân Thâm.
Vào buổi chiều.
Hai người đi tới tiệm áo cưới.
"Ông Tô, bà Tô...” Nhân viên cửa hàng lập tức tìm đến áo cưới đã đặt làm, kiểu dáng của hai năm trước, Cố Nhã Thiển thấy có chút quen mắt.
Kiểu dáng thiết kế và chi tiết, nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt.
"Đây là..." Cô trừng to mắt: "Đây là em tự thiết kế sao?"
Tô Ngọc Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, là do em thiết kế vào hai năm trước, hai năm trước, anh tìm người làm ra theo yêu cầu, khoảng thời gian trước lại lần nữa sai người làm cái mới, thêm một chút yếu tố thời thượng mới trên phong cách kiểu dáng vốn có của em.
Cố Nhã Thiển từng nghĩ, nếu sau này mình kết hôn, phải mặc áo cưới mình tự thiết kế, không ngờ tới, thật sự sẽ như vậy.
Đi vào phòng thử đồ, hai nhân viên cửa hàng giúp cô mặc áo cưới, thiết kế làn váy sao trời màu trắng rực rỡ lóa mắt.
Nhân viên cửa hàng mặc áo cưới giúp cô xong, đỡ cô đi ra ngoài.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhìn thoáng qua đồng hồ, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, anh xoay mặt qua nhìn, người phụ nữ mặc áo cưới thần thánh màu trắng đang từ từ đi tới, người đàn ông hơi nheo mắt lại, đi qua nắm lấy hai tay Cố Nhã Thiển.
Thứ đẹp đẽ nhất, cũng không đấu lại cô dù là một phần vạn.
"Nhã Thiển."
"Vâng." Cách khăn trùm đầu, tầm mắt mơ hồ của Cố Nhã Thiển khắc sâu ngũ quan tuấn tú của người đàn ông, hốc mắt không nhịn được mà có chút ẩm ướt, cô mang giày cao gót, nhưng vẫn thấp hơn người đàn ông rất nhiều.
Cô có thể cảm nhận được, người đàn ông nắm tay cô rất chặt.
Đối với lễ cưới, Cố Nhã Thiển cũng không muốn quá khoa trương lãng phí, cô cũng không phải một người thích náo nhiệt, cho nên chỉ chuẩn bị tổ chức đơn giản một chút, mời thân thích của hai nhà, còn có một vài người bạn qua lại tốt.
Cô không thích lễ cưới quá thương nghiệp hóa.
Người đàn ông nắm lấy chóp mũi cô: "Dễ thỏa mãn như vậy sao?"
Cố Nhã Thiển gật đầu: "Biết đủ sẽ mãi vui vẻ, càng có lòng tham, càng dễ thấy không đủ." Có thể ở bên anh, cả nhà bốn người đoàn tụ, đã là chuyện cô cảm thấy vui vẻ nhất rồi.
Tô Ngọc Kỳ ôm cô: "Em là vợ của Tô Ngọc Kỳ anh, anh muốn tuyên bố với toàn bộ thế giới, Cố Nhã Thiển em, là vợ của Tô Ngọc Kỳ anh."
Cố Nhã Thiển gác lên cánh tay của người đàn ông, trước mắt cô giống như có vô số hình ảnh tốt đẹp của tương lai, khóe môi không nhịn được cong lên thành nụ cười.
Nếu cô là một cô gái bình thường.
Còn anh là người có thân phận bình thường.
Cô không ngại làm một lễ cưới lớn, chấn động thành phố Hải Châu, nhưng cô rất sợ, rõ ràng đã kết hôn rồi, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an như trước.
Vẫn xuất hiện một loại cảm giác mưa gió sẽ đến.
"Ngài Tô, anh nói xem, bây giờ, có phải em còn đang mơ, vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mộng đẹp này không.” Cố Nhã Thiển hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Cô rất thích gọi anh là ngài Tô.
Trước kia lúc gặp lại là vậy, bây giờ đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn vẫn là thế.
Xưng hô thuộc về hai người bọn họ.
Tô Ngọc Kỳ không có cúi đầu, cô tựa vào lòng anh, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt anh, chỉ nhìn thấy hàm dưới có đường cong hoàn mỹ của anh.
Còn có yết hầu khêu gợi kia nữa.
"Đồ ngốc." Tô Ngọc Kỳ cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ: “Đây không phải là mơ, nếu là mơ, anh sẽ kéo em ở trong mơ cả đời, cả đời không tỉnh lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...