Sở Vận nói rất nhiều, gồm rất nhiều chuyện trước kia, nhưng tránh đi chuyện ‘gả thay’ kia, dù sao Cố Uyên đã mất trí nhớ, mà bây giờ lại ở cùng với Tinh Tinh.
Gián tiếp nói rõ ở cùng với Tô Ngọc Kỳ.
Chắc chắn Tô Ngọc Kỳ sẽ không nói chuyện ‘gả thay’ với cô khi đã mất trí nhớ, nếu anh có lòng giấu diếm, không muốn nói những ký ức không tốt trước kia với cô.
Đương nhiên Sở Vận sẽ không cố ý đâm thủng.
Cố Nhã Thiển im lặng lắng nghe, nghe Sở Vận nói trước kia bọn họ gặp nhau như thế nào, trở thành bạn bè như thế nào, có rất nhiều người, Mộc Như Phương, Tiêu Tuyết, còn có một cô gái tên là Khả Di.
Đều là bạn của cô.
Còn nói bây giờ cô ta đang xem xét kịch bản, qua một khoảng thời gian nữa sẽ bắt đầu quay.
Mãi cho đến đêm khuya.
Cố Nhã Thiển cúp cuộc gọi video, cô nhìn bóng đêm giống như ngân hà ngoài cửa sổ, siết chặt lấy điện thoại.
Trống rỗng đã nhiều năm, đột nhiên có một người nói với cô, cậu có rất nhiều người bạn quan tâm đến cậu.
Cậu không phải chỉ có một mình.
Loại cảm giác này, vừa ấm áp vừa cảm động quấn lấy cô.
....
Thành phố Hải Châu.
Gấm Nhu.
Tống Thanh Việt đứng ở cửa, liên tục ấn chuông cửa vô số lần, gọi vài cuộc điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ, nhưng vẫn không ai nghe.
Ánh đèn đường sáng ngời, kéo dài bóng dáng cao lớn của người đàn ông.
Anh ta nhíu mày, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho quản lý tài sản, mười lăm phút sau, quản lý tài sản đưa chìa khóa tới.
Tống Thanh Việt mở cửa ra, bước chân dài đi vào.
Trong phòng khách mờ tối, không có bật đèn, anh ta đi đến một bên mở đèn lên, không biết đã giẫm trúng cái gì dưới chân.
Phát ra tiếng vang trong trẻo vì va chạm.
Đèn thủy tinh trong phòng khách bật lên.
Tia sáng hiện lên.
Anh ta mới nhìn thấy vô số bình rượu rải rác trên mặt đất.
Trong không khí, mang theo mùi rượu nặng nề nồng đậm.
Tống Thanh Việt nhìn người đàn ông đang nằm trên tấm thảm bên cạnh sô pha, anh ta cau mày nâng Tô Ngọc Kỳ dậy, giằng lấy chai rượu trong tay anh: "Đủ rồi."
Suy nghĩ của người đàn ông rất tỉnh táo, sợi tóc lộn xộn nhưng không có cảm giác sa sút tinh thần, ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm anh có chút không quen híp mắt lại.
"Sao cậu lại tới đây."
Tống Thanh Việt đứng thẳng dậy: "Chẳng lẽ tôi không thể đến sau?"
Lát sau, anh ta xuy một tiếng: “Tôi không đến, thì cậu chuẩn bị uống đến chết ở đây luôn à?"
"Tôi không có uống bao nhiêu cả, tôi rất tỉnh táo."
"Hai năm trước, cậu vì người phụ nữ kia mà ngay cả mạng cũng không cần, hai năm sau, cậu vẫn vì người phụ nữ kia." Tống Thanh Việt cầm lấy một chai bia từ trên bàn, mở ra, uống một ngụm: "Cậu muốn tiêu diệt nhà họ Cố, cậu thật sự có thể xuống tay?"
"Cậu không sợ người phụ nữ kia đau lòng sao?" Lúc này kính mắt trên mặt Tống Thanh Việt bị ánh sáng lạnh lẽo mà ít ỏi của đèn thủy tinh phản chiếu: "Cô ấy là Cố Nhã Thiển, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Cố, không còn là Cố Uyên hai năm trước nữa, bọn họ là một người, nhưng cũng là hai người."
Bởi vì, rốt cuộc cũng không thể quay về hai năm trước nữa.
Người đàn ông nắm chặt tay thành quyền, khóe môi cười tự giễu, giọng nói có chút giễu cợt: “Cậu tới đây, là chuẩn bị nói những lời này với tôi sao? Khuyên tôi à?”
Tống Thanh Việt ngồi xuống một bên sô pha, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu cậu muốn lên tòa án, cậu muốn diệt trừ nhà họ Cố, tôi giúp cậu, cho dù nhà họ Cố là một cây đại thụ trăm năm, tôi cũng có bản lĩnh rung chuyển giúp cậu.”
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Tô Ngọc Kỳ: "Nhưng lão Tam à, làm rồi, thì đừng hối hận, nếu cậu hối hận, thì đừng làm."
Tô Ngọc Kỳ đã thích ứng với ánh sáng rực rỡ lộng lẫy của đèn thủy tinh.
Người đàn ông mở mắt, tròng mắt tối đen sâu thẳm.
Đương nhiên Tống Thanh Việt biết, đây không phải là một chuyện bình thường, nếu bảo người đàn ông trước mặt này buông tha một đơn hàng vài chục tỷ, anh sẽ không do dự dù chỉ một chút.
Đây là...
Sự thật anh vẫn luôn tìm kiếm, bí mật điều tra.
Sự thật về tai nạn giao thông năm đó.
Tai nạn giao thông khiến người thân nhất với anh đều chết trong một đêm.
Mà ngay cả anh cũng suýt nữa không thể sống sót.
Tống Thanh Việt đã quen Tô Ngọc Kỳ mấy chục năm trước, anh ta cũng hiểu đủ rõ Tô Ngọc Kỳ, nhưng mà bây giờ, điều tra ra được kẻ ác thật sự, còn không bằng cứ mãi...bị giấu kín ở trong lòng.
Còn không bằng cả đời đều không biết.
Sáng sớm, Tống Thanh Việt rời khỏi.
Tô Ngọc Kỳ lên lầu, đi vào trong phòng ngủ tắm rửa, tắm sạch mùi rượu trên cả người, lúc ra ngoài, đã trở lại cảm xúc lạnh nhạt trước kia.
Anh lấy tây trang từ trong tủ quần áo ra, nhìn thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.
Đều do cô gọi tới.
Người đàn ông một tay cài nút áo sơ mi, một tay gọi điện thoại đi, reo lên mấy tiếng, đầu bên kia mới có người nhận, nhưng người phụ nữ ở đầu bên kia lại không lên tiếng.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của cô.
Giống như sáng sớm khi anh ôm cô đi vào giấc ngủ.
Anh mở miệng: “Dậy rồi à?"
"Đúng."
Tô Ngọc Kỳ nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, giọng nói lành lạnh như suối trong, còn có thêm sự dịu dàng khi thả lỏng: “Xin lỗi, hôm qua anh say..không có nghe thấy..”
"Ừm." Đầu bên kia truyền đến tiếng vuốt nhẹ quần áo, cùng với tiếng nói mềm mại của người phụ nữ: "Anh bận xong rồi sao?"
"Hôm nay anh sẽ về."
"Vâng."
Vào buổi tối, Tô Ngọc Kỳ về đến thành phố Vân Châu.
Xuống máy bay liền trực tiếp trở về Nhất Hào Hoa Đình.
Tia sáng bên trong biệt thự rực rỡ ấm áp.
Trong không khí truyền đến khói bếp.
Anh cởi áo khoác tùy ý khoát lên trên cổ tay, đi vào nhà, Cố Dạ Lê nhìn thấy anh trước, không có lên tiếng, sau đó muốn chạy vào trong phòng khách, bị cánh tay dài của người đàn ông túm lấy, anh vươn tay véo mặt Cố Dạ Lê: "Mẹ của cháu đâu? Ở trong phòng bếp sao?"
Bé trai nhíu mày gật đầu: "Vâng."
Cậu nhóc kia giống như cá chạch bơi ra khỏi lòng ngực của người đàn ông, chạy lên trên lầu, đúng lúc Cố Tinh Tinh đi từ trên lầu xuống: "Ba."
Bé gái bay từ trên lầu xuống như bươm bướm, bổ nhào vào trong lòng người đàn ông, ôm lấy cổ anh làm nũng.
"Ba, Tinh Tinh rất nhớ ba."
"Ừm." Anh một tay ôm lấy con gái.
...
Cố Nhã Thiển đang ở trong phòng bếp giúp đỡ dì Hạ, chợt nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, Tô Ngọc Kỳ trở về rồi.
Cô hơi rũ mắt.
Lúc cắt rau không cẩn thận nên cắt trúng ngón tay, cảm giác đau đớn truyền đến từ ngón tay, cô xuýt xoa một tiếng.
Dì Hạ đang xào rau ở bên cạnh quay đầu qua: "Cô Cố, cô không sao chứ."
Cố Nhã Thiển để ngón tay dưới vòi nước rửa một chút, bình tĩnh nói: "Không sao cả."
"Vậy sao mà được, tôi đi tìm hòm thuốc cho cô."
"Không cần đâu, không phải chuyện lớn gì, tôi dán băng cá nhân là được rồi." Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng mở miệng.
Dì Hạ cũng đã nhận ra.
Ngài Tô trở về rồi, nhưng cô Cố cũng không vui vẻ bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...