Hôm nay cô tham gia tiệc mừng thọ, trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế.
Cô đẹp hơn so với hai năm trước nhưng đôi mắt kia vẫn rất trong trẻo.
"Cố Nhã Thiển, gọi tên anh."
Cố Nhã Thiển nhíu mày, nhưng vẫn làm theo lời anh: “Tô Ngọc Kỳ."
Anh cứ nhìn cô, Cố Nhã Thiển bị anh nhìn đến nỗi không thoải mái: “Này, Tô Ngọc Kỳ, anh làm gì thế?"
Khóe miệng người đàn ông cong lên: “Em gọi lại một lần nữa đi."
Cố Nhã Thiển mím môi, nhịn không được nhắc nhở: “Tô Ngọc Kỳ, anh đừng quên hôm nay anh đến là để tham gia tiệc mừng thọ của bà ngoại tôi đấy, nơi này là biệt thự nhà họ Cố."
Gò má cô lại nóng như bị thiêu đốt. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt người đàn ông này cũng là trong buổi tiệc do nhà họ Cố tổ chức, anh kéo cô vào một gian phòng nghỉ.
"Nhưng không phải cô Nhã Thiển vẫn rất để ý đến thể diện sao?" Tô Ngọc Kỳ khẽ nhướn mày, đầu ngón tay chạm vào mắt cô, cô hơi ngứa chớp chớp mắt muốn né tránh, nhưng cô quên sau lưng là bức tường, thế là đầu cô lập tức đụng vào bức tường cứng ngắc.
Cô đau đến nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Tiếp theo đó tay của anh đã sờ phía sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa, anh nhăn mày, bàn tay dày rộng nóng hổi đặt sau đầu để cô gối lên.
Cô vừa đau vừa giận trừng mắt với anh, cô nghe được ý cười và sự mỉa mai trong câu nói ấy của anh. Anh chắc chắn cũng đang nhớ lại chuyện lần trước ở New York, rõ ràng là đang cười cô mà.
"Đúng vậy, vì thế anh muốn bày tỏ cái gì? Tô Ngọc Kỳ, tôi nhớ tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, giữa chúng ta vẫn không nên tiếp xúc nhiều thì hơn. Nếu anh đã có gia đình, tôi cũng có cuộc sống của tôi, chúng ta nên vạch rõ mối quan hệ rõ ràng." Cố Nhã Thiển không tin được sao cô ở nhà của mình mà còn bị người đàn ông này cợt nhả lần thứ hai. Cho nên khi nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, Cố Nhã Thiển ngây ngốc.
Đôi mắt sâu thẳm âm u của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, sau đó anh bóp cằm mạnh cô, hôn cô.
Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, cô giận dữ trừng mắt với anh, người đàn ông cắn nhẹ một cái đã nhìn rõ sự run rẩy nơi đáy mắt của cô, bàn tay to lớn giữ chặt lấy gáy cô khiến cô không nhúc nhích được.
Anh cũng không làm bất cứ động tác nào xâm phạm đến cô, chỉ là hôn cô mãnh liệt.
Nụ hôn triền miên kia thoạt nhìn rất thô lỗ thật ra lại rất dịu dàng, nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đẹp của cô. Cố Nhã Thiển bị hôn đến mức thiếu oxy, đầu óc trống rỗng, muốn mắng anh lại không có cách nào mở miệng được, tất cả lời nói đều bị nuốt xuống.
"Cốc cốc", có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô khẽ hoảng hốt, liền đẩy mạnh lồng ngực của anh ra, nhưng anh một mực không buông, ngược lại còn hôn cô dữ dội hơn.
"Nhã Thiển, Nhã Thiển, em có ở bên trong không?"
Bên ngoài là giọng nói của Tống Hân.
Cố Nhã Thiển hoảng sợ đập vai anh, gấp đến độ sắp khóc rồi.
Hẳn là Tống Hân không thấy cô nên đi tìm cô khắp nơi.
Tống Hân đứng ở bên ngoài gõ cửa, lúc nãy cô đã hỏi quản gia, quản gia còn nói thấy Cố Nhã Thiển đỡ bà cụ Cố lên lầu vẫn chưa xuống.
Bà nội đang nghỉ ngơi, Nhã Thiển cũng không có ở trong phòng bà nội, phòng nghỉ ở lầu hai tổng cộng có mấy phòng, Tống Hân đều đã tìm khắp cả.
Nhã Thiển đi đâu được chứ?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Cố Nhã Thiển.
Phía sau cửa truyền đến tiếng chuông điện thoại lúc có lúc không. Tống Hân nhíu mày, nghiêng tai nghe, xác định cô không nghe lầm, tiếng chuông điện thoại truyền ra từ trong phòng này chính là tiếng chuông điện thoại của Cố Nhã Thiển, cô lại gõ cửa tiếp: “Nhã Thiển, Nhã Thiển em ở bên trong đúng không? Nhã Thiển?"
Rốt cuộc Tô Ngọc Kỳ cũng buông cô ra, cả người Cố Nhã Thiển mềm nhũn, nhưng toàn thân lại căng thẳng. Nếu người đàn ông này không đỡ cô thì suýt chút nữa cô đã đứng không vững rồi. Cô hít thật sâu, giơ tay đánh anh, cuống suýt khóc: “Tô Ngọc Kỳ, đồ vô lại nhà anh..."
"Được được, tôi là đồ vô lại, tôi là đồ vô lại." Tô Ngọc Kỳ nhẹ nhàng ôm cô. Với sức cô, nắm đấm đánh lên người anh giống như mèo quào: “Em đừng khóc có được không?"
Anh lau khóe mắt cho cô.
Cố Nhã Thiển không để ý tới anh nữa, vội vàng nhặt túi dưới đất lên, cầm điện thoại nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại, là cuộc gọi lúc nãy Tống Hân gọi cho cô.
Cũng không biết lúc này Tống Hân còn ở ngoài cửa không?
Đều do người đàn ông này mà ra!
Sợi dây thần kinh đang căng ra của Cố Nhã Thiển vẫn còn chưa buông lỏng thì cô nghe tiếng mở khóa từ bên ngoài.
Còn có giọng nói mơ hồ của Tống Hân: “Ôi, rốt cuộc là chiếc chìa khóa nào mới đúng chứ?"
Cố Nhã Thiển hơi bối rối, lo lắng nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Tống Hân sắp vào rồi, làm sao bây giờ? Ngọc Kỳ, tất cả là tại anh!"
"Được, đều là tôi sai!" Nhưng anh lại không có bất cứ dáng vẻ hoảng sợ nào, đã thế còn nắm chặt hai tay cô, cúi đầu hôn một cái nói: “Bây giờ không khóc nữa rồi, hả?”
Lúc này Cố Nhã Thiển lo lắng sắp ngất rồi.
Trời ạ, nếu Tống Hân đi vào nhìn thấy cô trong phòng ngủ cùng với Tô Ngọc Kỳ, cô đúng là không biết nên làm thế nào mới phải.
Vậy thì cô có giải thích thế nào cũng không được.
Cố Nhã Thiển nhìn khuôn mắt tuấn tú trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy oan ức, vành mắt đỏ lên, càng muốn vạch rõ quan hệ với anh lại càng bị anh dây dưa không dứt.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa phóng to vô hạn bên tai cô.
Tô Ngọc Kỳ nhìn dáng vẻ nóng nảy, vành mắt đỏ hoe của cô, cũng không chọc cô nữa nói: “Em hôn tôi một cái tôi sẽ nghĩ xem làm thế nào?"
Phòng ngủ trên lầu hai tổng cộng chỉ có mấy phòng, Tống Hân tìm được chìa khóa rất nhanh, người đàn ông này liệu có được cách gì chứ? Cố Nhã Thiển vừa giận vừa oán, cô không tin đâu, người đàn ông này lại gạt cô rồi!
Anh đột nhiên giữ chặt đầu cô, đặt lên môi cô một nụ hôn bá đạo.
Chỉ là qua hai giây, người đàn ông đã buông cô ra, anh nâng mặt cô lên nói: “Nhớ kỹ, Nhã Thiển, em vẫn chưa tôi anh đấy, lần sau gặp mặt tôi nhất định sẽ đòi lại."
Nói xong, Tô Ngọc Kỳ buông cô ra, liếc mắt nhìn cửa phòng, ổ khóa chuyển động, đáy mắt của anh yên tĩnh như hồ nước, xoay người bước vài bước đến cạnh giường mở cửa sổ, quay đầu lại nhìn cô một cái sau đó thân thủ nhanh nhẹn lộn xuống dưới.
"A! Tô Ngọc Kỳ..." Cố Nhã Thiển khẽ hô lên, bước vài bước về phía trước, nhưng cô chưa kịp đi tới cửa sổ thì sau lưng đã vang lên tiếng “két”, cửa bị đẩy mở ra.
Tống Hân đẩy cửa ra, đi vào, vẻ hơi lo lắng, khi nhìn thấy bóng lưng của Cố Nhã Thiển, lúc này cô ấy mới yên tâm nói: “Nhã Thiển, em đúng là ở trong này, chị gõ cửa em cũng không mở, gọi điện em cũng không nghe máy, dọa chết chị rồi, chị còn tưởng em bị nhốt trong này nữa cơ."
Cố Nhã Thiển sửa sang lại mái tóc vì giãy dụa mà hơi rối của mình, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ xõa trên vai, cô quay người lại mỉm cười nói: “Em vừa nghỉ ngơi một lúc, nơi này là biệt thự của nhà họ Cố, dù em bị nhốt bên trong thì vẫn còn mọi người mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...