Hôm nay là tiệc mừng thọ của bà cụ Cố.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ là trong biệt thự Hồng Phong của nhà họ Cố.
Lúc còn trẻ bà cụ Cố là tài nữ nổi tiếng ở Giang Nam, dòng dõi tộc thư hương. Cho dù bây giờ bà cụ Cố đã lớn tuổi, nhưng vẫn phong vận ưu nhã, khí chất xinh đẹp.
Quà tặng của không ít người đưa đến đều là hùa theo sở thích của người khác. Nghiên mực tốt nhất, các loại tranh nổi tiếng. Bà cụ mặc sườn xám màu rượu đỏ được cắt may vô cùng thỏa đáng. Khí chất phú quý, khuôn mặt đầy dấu vết thời gian mang theo ý cười. Cố Nhã Thiển và Cố Cẩn Hiên chia ra đứng hai bên.
Nhà họ Cố là gia đình làm kinh doanh lớn quyền thế ngập trời. Tiệc mừng thọ của nhà họ Cố có thể được xem là chuyện quan trọng hàng đầu.
Cố Dạ Lê mặc bộ vest nhỏ vừa người, cậu bé nắm tay bà cụ Cố, tặng thiệp chúc mừng do chính tay cậu viết cho bà cụ: “Bà cố, cháu chúc bà cố sinh nhật vui vẻ."
Bà cụ Cố cười nheo mắt, nhận lấy tấm thiệp để trong tay, sau đó cẩn thận để trong túi của mình: “Cục cưng Dạ Lê nhỏ của bà, bà cố thích món quà con tặng nhất."
Nếu không phải Dạ Lê có bệnh thích sạch sẽ, lúc này bà cụ Cố chắc chắn sẽ ôm hôn cậu bé rồi. Toàn bộ trên dưới nhà họ Cố vất vả lắm mới trông ngóng được một đứa chắt trai này, ai cũng thương đến tận tim.
"Bà Cố ơi, sau này năm nào Dạ Lê cũng chúc mừng sinh nhật với bà."
Lão phu nhân rưng rưng nước mắt: “Cục cưng ngoan của bà."
Cố Giác, Cố Cẩn Hiên còn có Cố Nhã Thiển và Cố Thành Thái đều tặng quà cho bà cụ, tiếp theo là mấy chi khác của nhà họ Cố lần lượt dâng quà mừng lên.
Tiệc mừng thọ của bà cụ Cố không thích thương mại hóa, vì vậy lần này không mời giới truyền thông. Một đám truyền thông đều bị chặn bên ngoài biệt thự, đang trông mòn con mắt ai cũng muốn đưa tin này lên.
Cố Nhã Thiển hớp một cốc rượu vang, ánh mắt nhìn xa xăm, nhìn đến đám người trong phòng tiệc.
"Em đang nhìn thế? Có muốn anh ba giúp em nhìn thử không?" Cố Thành Thái trêu cô, sau đó nhìn theo ánh mắt của Cố Nhã Thiển.
"Anh ba, anh không đi tìm mấy thiên kim tiểu thư của anh tán gẫu đi, anh đến tìm em làm gì? Bà ngoại tha cho anh nhanh vậy sao?"
"Em gái ngoan, em nói xem em cũng chẳng chịu giúp đỡ anh?"
"Anh ba mãi mà không có bạn gái, em cũng sốt ruột mà. Anh xem kìa, con trai em cũng đã lớn như vậy, anh cả cũng kết hôn với chị dâu rồi. Chỉ có anh và anh hai vẫn luôn là hai kẻ độc thân, em muốn giúp anh cũng đâu còn cách nào khác." Cố Nhã Thiển nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Thành Thái, ánh mắt cứ nhìn tới nhìn lui trên người anh.
"Anh ba à, anh biết người bên ngoài đồn anh thế nào không?"
"Đồn thế nào?"
Cố Nhã Thiển ngẩng mặt lên, trong ánh mắt lóe lên ý cười: “Cậu ba nhà họ Cố là gay đấy."
Cố Thành Thái hơi nhíu mày, bị sặc rượu: “Em gái ngoan của anh, em sẽ không tin lời đồn này chứ?"
"Anh trai tốt của em, đương nhiên em sẽ không tin rồi." Cố Nhã Thiển cũng học theo giọng điệu của Cố Thành Thái: “Có điều, anh xác định không tìm bạn gái sao? Bà ngoại thật sự bị lời đồn này lo lắng đến mất ăn mất ngủ rồi."
Cố Thành Thái châm thuốc, cười hờ hững: “Yên tâm đi, không cần gấp, vẫn còn anh hai chống đỡ cho anh mà?"
"Hai người các em nói xấu gì sau lưng anh đấy?" Cố Thành Thái vừa dứt lời, Cố Cẩn Hiên đã đi tới, trên người toàn mùi nước hoa nữ, Cố Nhã Thiển nhăn mày: “Anh Hai à, anh đây là vừa hẹn hò với cô tiểu thư nhà nào đi ra vậy?"
Cố Cẩn Hiên trầm giọng than: “Haiz, đừng nói nữa."
Ánh mắt sắc bén của Cố Nhã Thiển thấy được bóng người quen thuộc trong phòng phòng tiệc, vội nói một tiếng: “Lee đến rồi, em đi tìm anh ta đây."
Cố Thành Thái hút thuốc, nhìn bóng lưng Cố Nhã Thiển, anh nhẹ nhàng gạt tàn thuốc.
"Dù sao La Thần Dương cũng sống chung với em út lâu như vậy, anh ta là người duy nhất đối xử tốt với em út vô điều kiện không cần báo đáp, chỉ đáng tiếc rốt cuộc em gái vẫn là hủy bỏ hôn ước với anh ta."
"Em ba, em còn nhớ lúc đó chúng ta đã đánh cược không?"
"Đương nhiên còn nhớ."
"Tối mai ra ngoài uống một ly chứ?"
"Được."
"Anh đến lúc nào vậy? Cô và chú có đến không?" Cố Nhã Thiển tìm xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía La Thần Dương.
"Anh mới đến, trên đường đến đây bị kẹt xe may mà không bị lỡ." La Thần Dương nhìn cô, nhìn người phụ nữ mặc váy dài vừa tới gót chân màu vàng nhạt tinh xảo, mấy tầng váy xếp chồng lên nhau, mơ hồ lộ ra sợi dây chuyền tinh xảo trên gót chân. Ánh mắt anh hơi dừng lại nói: “Mẹ anh đến đây với anh, đang ở bên đó tán gẫu với hai vị phụ nhân kia kìa."
Cô cắn môi dè dặt hỏi: “Cô La có tức giận không?"
Cô La đối xử với cô rất tốt, tuy hai năm nay cô thường xuyên sống ở Newyork, nhưng cô cũng trở về nhiều lần, cũng đến thăm nhà họ La vài bận, ông La và bà La đối xử với cô rất tốt.
Cố Nhã Thiển vẫn luôn áy náy, là do cô quá tham lam sự ấm áp của La Thần Dương. Trong hai năm cô mất trí nhớ này, La Thần Dương đối xử với cô rất tốt, cô xem anh là chỗ dựa ấm áp nhất, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải là tình yêu.
"Không sao, Nhã Thiển, em đừng lo lắng những chuyện này."
Có nhân viên phục vụ bưng sâm-banh đi ngang, La Thần Dương cầm một ly lên, sau đó lại cầm thêm một ly nước ép đưa cho Cố Nhã Thiển: “Em uống nước ép này đi."
Cố Nhã Thiển nhận lấy nói: “Lee, cảm ơn anh."
Ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ đứng trước mặt, giơ tay ra nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô vén ra sau tai nói: “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn. Không phải anh đã nói rồi sao, cho dù có giải trừ hôn ước, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt nhất của nhau, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy."
"... Cảm.... Được." Cô ngẩng đầu lên nhìn La Thần Dương, gật đầu thật mạnh. Cô không bài xích La Thần Dương, hai năm nay bởi vì thân phận cô chủ thứ tư của nhà họ Cố, nên có không ít mấy chàng trai con nhà thế gia theo đuổi. Nhưng cô lại hoàn toàn không cảm giác gì với những anh chàng kia.
Thế nhưng cô lại có cảm giác muốn đến gần Lee.
Giống như là…người thân.
Giống như cảm giác thân thiết đối với Cố Thành Thái và Cố Cẩn Hiên vậy.
Bỗng nhiên trong đám người truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên, còn có tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Cố Nhã Thiển theo bản năng nhìn sang.
Một người đàn ông mặc đồ vest đi vào phòng tiệc. Dáng người cao ngất, khí tràng mạnh mẽ, phía sau có một người đàn ông khác đi theo. Tô Ngọc Kỳ đi vào phòng tiệc, anh mắt hờ hững lướt qua đám người, bước vài bước tới trước mặt bà cụ Cố nói: “Xin lỗi, Ngọc Kỳ đã tới chậm. Thím hai không được khỏe, bị bệnh mấy ngày trước nên không thể đến được."
Thím hai của Tô Ngọc Kỳ chính là Cố Y vợ của Tô Diệu Đông.
Là con gái nuôi của nhà họ Cố.
Người đàn ông đi theo sau đưa quà mừng thọ lên.
Từ cách gói quà bên ngoài có thể biết giá trị bên trong không nhỏ.
Thế nhưng khuôn mặt vẫn luôn tươi cười ấm áp của bà cụ Cố lúc này lại giận tái mặt, bà cụ chỉ gật đầu, không nhìn. Ông cụ Cố Minh ở bên cạnh sắc mặt nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, tuy rằng ông không còn xử lý chuyện làm ăn nữa, nhưng không có nghĩa là ông mắt mờ chân yếu đến mức không nhận biết chàng trai trẻ trước mặt là ai
Trên mặt Cố Giác vẫn tươi cười tự nhiên nói: “Anh Tô, mời qua bên này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...