Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc áo đen liếc nhìn người đàn ông khác nói: "Thưa ngài, người phụ nữ này rất dữ dằn, nếu tháo xiềng xích..."

Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng: "Tôi đã nói, tháo ra."

"Vâng." Sức ép mạnh mẽ khiến người đàn ông áo đen cúi đầu, không dám phản bác, anh ta nhanh chóng mở cửa, tháo xiềng xích khỏi tay chân cô gái.

Có lẽ cô bị xích sắt trói buộc chặt quá lâu, cổ tay và mắt cá chân đều lưu lại vết tích giãy dụa thật sâu, dấu vết lưu lại sau khi ma sát với máu thịt.

Vết thương đã kết vảy, khi giãy dụa, tiếp tục đau đớn.

Lúc này, ánh mắt cô trống rỗng.

Rèm châu mũ phượng thật dài rủ xuống gương mặt.

Cặp mắt xinh đẹp cứ nhìn trống rỗng như vậy.

Duy trì một tư thế.

Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, đi tới trước chiếc lồng: "Cô Mộ Dung."

Anh cúi người, bóng đêm cùng với ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, thấp thoáng nụ cười hư ảo: "Xem ra, cô Mộ Dung đã quên tôi rồi?"

Mộ Dung Hạnh Nhi nhìn anh, ánh mắt vẫn vô hồn, sắc môi tái nhợt.

"Vậy không biết, cô Mộ Dung còn nhớ con trai trưởng nhà họ Đào hay không, cô đoán, hôm nay anh ta có tới không?"

Lông mi Mộ Dung Hạnh Nhi run rẩy.

Dù gương mặt xinh đẹp đó vẫn lạnh lùng.

Rõ ràng Tô Ngọc Kỳ bắt được dấu vết trên mặt cô, hờ hững lên tiếng: "Đó là phòng tắm, cô đi tắm đi, cô yên tâm, dù cô xinh đẹp, nhưng tôi nghĩ chắc cô rõ tôi không có hứng thú với cô."


Cô bị nhốt ở trong lồng quá lâu rồi. Vì sự phản kháng của cô, những người đó đã nhốt cô vào trong lồng, vì ở đây, cô chỉ là một nô lệ xinh đẹp nhưng hèn mọn.

Cô đã quen với sự máu lạnh, vô tình của nơi này rồi.

Cô cũng từng muốn chết, cũng từng nghĩ tại sao mình phải sống.

Sống ở chỗ bẩn thỉu như thế.

Nhưng cô không cam tâm, bởi vì...

Mộ Dung Hạnh Nhi đứng lên, cơ thể run rẩy, cô đi chân đất từ từ đi vào phòng tắm, nhìn mặt mình trong gương, lần đầu tiên, cô hận khuôn mặt này của mình mình như vậy, cô đã từng rạch nó, nhưng những người đó lại chữa khỏi cho cô.

Bởi vì cô rất xinh đẹp, nên họ đã dùng những loại thuốc đắt nhất quý nhất chữa cho cô, trên mặt chỉ còn một vết sẹo mờ mờ, đã được phấn lót che lại.

Tắm xong, cô lại mặc áo cưới đỏ vào, cũng không đội mũ phượng, tóc dài rối tung ở phía sau lưng, nhìn phóng khoáng mà rung động lòng người, cô từ từ đi ra ngoài.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô mặc áo cưới cổ đại màu đỏ, nhíu mày, lấy ra một tờ chi phiếu, đặt lên bàn: "Cô hãy rời khỏi nơi này, tìm nơi không ai nhận ra cô mà ở."

Âm thanh Mộ Dung Hạnh Nhi vẫn khàn đặc: "Tại sao anh phải giúp tôi?"

"Cô Mộ Dung, tối nay cô cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, đi ra ngoài.

Mộ Dung Như Nam nhìn anh: "Ngài Tô..." Tốc độ nói chuyện của cô cũng không nhanh, khàn khàn: "Cố Uyên thì sao? Cô ấy ở đâu?"

Tô Ngọc Kỳ híp mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của cô: "Tôi tưởng, người đầu tiên cô muốn hỏi chắc phải là Đào Gia Thiên đấy?"

"Anh ấy đã chết sao?"

"Chưa."

Mộ Dung Hạnh Nhi mỉm cười, đúng vậy, anh ta còn chưa chết, tất nhiên cô cũng không nỡ chết, nụ cười nơi khóe môi cô càng ngày càng sâu, nhưng gương mặt xinh đẹp không gì sánh được lại càng ngày càng lạnh, cô đi tới, quỳ xuống trước mặt Tô Ngọc Kỳ.

"Ngài Tô, tôi xin ngài hãy giúp tôi."

"Cô Mộ Dung, Tô Ngọc Kỳ tôi là thương nhân, không làm chuyện mua bán lỗ vốn."

"Vậy ngài bỏ ra 300 tỷ mua tôi, còn chưa đủ lỗ vốn sao?" Cô biết, anh làm vậy là vì Cố Uyên. Hơn hai năm nay, cô vô số lần muốn gặp Cố Uyên, nhưng không tìm được cô ấy. Khi cô bị giam trong tù, vì Cố Uyên, Tô Ngọc Kỳ mới chăm sóc cô, nên người nhà họ Đào cũng không thể ở trong tù gây khó dễ cho cô.

Mãi đến một năm rưỡi trước, cô ra tù.

Tất cả sự tối tăm mới bắt đầu.

Cô bị bán đến nơi hỗn loạn nhất Nam Dương làm gái điếm, cô liều chết không chịu, nên mới thành nô lệ hèn mọn nhất, không có tôn nghiêm, cứ như vậy sống tầm thường, tạm bợ qua ngày.

Bởi vì, Đào Gia Thiên còn sống.

Nên cô cũng không dám chết.

Cô hận.

Nhưng gương mặt này của cô lại khiến ngay cả suy nghĩ sống tầm thường như thế của cô cũng bị phá vỡ, cô cũng hận bản thân, cô dùng thủy tinh vỡ rạch mặt mình.

Nửa năm qua, cô ở đây như sống trong Địa Ngục.


"Ngài Tô là một thương nhân thông minh, ngài chắc phải biết, có tôi làm tay trong, đối phó nhà họ Đào, ngài mãi mãi là người chiến thắng."

Tô Ngọc Kỳ hơi nhếch môi, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười hờ hững: "Nghe thật rất có sức hấp dẫn, cô muốn tôi giúp cô thế nào?"

"Hãy tặng tôi cho Đào Gia Thiên."

Đêm dài.

Mộ Dung Hạnh Nhi nằm trên giường, sau lưng là cảm xúc mềm mại, cô nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

Cô nằm mơ.

Trong mơ cô 12 tuổi cùng mẹ còn có em gái bị bán đến Nam Dương, một nơi dơ bẩn tràn ngập dục vọng, mẹ chết rồi, chết trên chiếc giường cũ nát, cô và em gái không còn ai che chở, cô 12 tuổi, em gái vừa mới 9 tuổi, cơ thể mẹ vẫn còn hơi ấm, đã có người phá cửa, ý đồ muốn làm nhục cô và em gái.

Ở chỗ như thế này, không ai sẽ thông cảm.

Chỉ có dục vọng và tham lam.

Ánh mắt những người đó nhìn cô trần trụi khiến người ta sợ hãi, giống như mãnh thú ác độc nhất.

Cô muốn chạy.

Mang theo em gái chạy.

Rời khỏi đây.

Tất cả những thứ này, đều là do nhà họ Đào ban tặng.

Đào Gia Thiên, người đàn ông đã tự tay cứu cô khỏi tuyệt vọng, lại đẩy cả nhà cô vào địa ngục sâu thẳm.

*

Khi buổi Đấu giá kết thúc, trời đã rạng sáng.

Cố Nhã Thiển được người đeo kính râm dìu ra ngoài, cô ngáp một cái bước vào trong xe, cô ngủ gật, nhắm mắt lại, đầu khẽ gật gù.

Cố Giác đỡ đầu cô, Cố Nhã Thiển dựa vào vai anh ta.


"Ngài Tô…"

Cố Giác nhìn cô, nghe cô khẽ nỉ non.

"Tôi xin lỗi… tôi đã lừa anh…"

Anh ta nhìn Cố Nhã Thiển, vẻ mặt hơi lạnh lẽo, đưa tay đỡ cô, đổi một cánh tay khác, để cô gối dễ chịu hơn, nói với Ôn Định đang lái xe: "Chạy chậm một chút."

"Vâng."

Sáng thứ Hai.

Cố Nhã Thiển đi theo Cố Giác lên máy bay, bay một mạch, ước chừng hơn 6 tiếng đồng hồ là có thể đến Thành phố Vân Châu.

Máy bay tư nhân nhà họ Cố, Cố Nhã Thiển nằm ở trên giường ngủ một chút, rồi ngồi dậy, đưa tay vuốt mắt: "Anh hai, có phải em nói mê hay không?"

Cố Giác đang xem báo: "Ừ, có nói."

"Em đã nói gì?"

Sao Cố Nhã Thiển không hề nhớ gì cả.

"Tô Ngọc Kỳ."

Cố Nhã Thiển nhíu mày: "Anh Hai, anh đừng đùa em, làm sao có thể chứ?"

"Tối qua và vừa nãy, em đều gọi tên anh ta." Cố Giác ngẩng đầu khỏi tờ báo, bình tĩnh nói: "Em nói, em đã lừa anh ta, bảo anh ta tha thứ cho em."

"Sao em lại mơ thấy anh ta chứ?" Cố Nhã Thiển hơi nhíu mày: "Anh, em thật đã nói như vậy sao?"

"Ừ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui