Cô sẽ không bao giờ chấp nhận anh, trong lòng cô luôn xem anh là người thân, là em trai của mình, nhưng khi cô bị mất trí nhớ, anhbắt đầu nổi lòng tham.
Bắt đầu muốn nhiều hơn thế nữa.
Khi cô đồng ý đính hôn, anhđã mừng như một kẻ điên.
Đồng thời, La Thần Dương cũng sợ, sợ một ngày nào đó cô lấy lại ký ức của mình và sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện, còn Tô Ngọc Kỳ cũng sẽ biết được cô không hề chết mà lại trở thành hòn ngọc quý trên tay nhà họ Cố, Cố Nhã Thiển.
Nếu nói đến ích kỷ thì người đó chính là anh.
Anhđã lừa cô, dùng một thân phận khác để tiếp cận cô, anhchỉ muốn bảo vệ cô bởi vì cô chính là người mà anh… thích nhất.
Là một người chị và cũng là ánh trăng… trong lòng anh.
"Nhã Thiển..."
"Xin lỗi." Cố Nhã Thiển đứng dậy, mãi mà anhchẳng nói tiếng nào nên Cố Nhã Thiển hơi ảo não, vốn dĩ côđịnh nói với anhchuyện này từ trước, nhưng đó cũng là lúc anhbảo rằng mình phải về nước vì vậy cô nghĩ rằng đợi anhvề nước rồi hẵng nói nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện, anhvì cứu cô mà phải nằm viện.
Cố Nhã Thiển lại càng ảm thấy áy náyhơn.
Anh ta vẫn còn trẻ.
Cô không muốn ích kỷ làm lỡ dở anh ta.
Thích là thích còn yêu là yêu.
Không thể nhập nhằng cả haiđược.
Vì không yêu nên cô đã phụ lòng tốt của anh, Cố Nhã Thiển cắn môi: “Lee, xin lỗi, em nghe nói, cô chủ nhà họ Lục trong nước vẫn luôn rất thích anh, mà tuổi tác của hai người cũng ngang nhau, nếu lúc trước em không xuất hiện thì nói không chừng anh sẽ đính hôn với cô ấy, xin lỗi, lúc đó là em... Lúc đó là em quá ích kỷ nên mới đồng ý đính hôn với anh, em hy vọng anh sẽ được hạnh phúc.”
Lúc đó đầu óc cô hoàn toàn trống rống, chẳng nhớ ra ai, chỉ có Leeđối xử với cô ấm áp dịu dàng, là chỗ dựa duy nhất của cô, bất kỳ ai rơi vào tính huống đó đều sẽ bị lạc lối.
"Nhã Thiển, em không cần phải xin lỗi anh." La Thần Dương ôm bờ vai mảnh khảnh của người phụ nữ ấy rồi cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm khàn nhưng ấm áp: “Nhã Thiển, em mãi mãi là người quan trọng nhất trong lòng anh vì vậy em vĩnh viễn không cần phải nói xin lỗi anh.”
Yết hầu của anhđang căng cứng, chỉ có La Thần Dương mới biết giờ phút này, trong lòng anhkhó chịu đến nhường nào.
Mũi của Cố Nhã Thiển hơi chua xót, nếu Lee mắng cô vài câu thì có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn một chút: “Lee, là em không tốt.”
"Nhã Thiển, hãy đồng ý với anh một chuyện, em phải cách xa Tô Ngọc Kỳ." Anh tagiữ chặt vai Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, cách xa anh tamột chút, em có thể yêu bất cứ người đàn ông nào, chỉ riêng anh ta là không phù hợp với em."
Anh cũng biết Tô Ngọc Kỳ đã đến New York.
Anhcũng biết Tô Ngọc Kỳ đã tìm được Cố Nhã Thiển.
Nếu không như vậy thì có lẽ Cố Nhã Thiển sẽ không nói chuyện từ hôn với anhnhanh như thế, cô là một người rất lương thiện và tốt bụng, cũng có lẽ Tô Ngọc Kỳ đã nói những lời đe dọa để uy hiếp Nhã Thiển.
Tuy nhiên nếu không vì Tô Ngọc Kỳ thì sao năm đóNhã Thiển lại bị tai nạn đượcchứ.
Nhã Thiển sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc bên Tinh Tinh, không bị xáo trộn, không trải qua những ân oán của giới nhà giàu.
Nhưng chính vì người đàn ông đó mà cuộc sống của cô đã bị đảo lộn, cô buộc phải chấp nhận một thân phận không xứng với mình, mỗi một ngày trôi qua đều không hạnh phúc.
Thật ra lỗi là do anh ta hết, nếu lúc trước không phải vì lo viện phí phẫu thuật cho anh thì làm sao cô có thể liên quan đến người đàn ông đó được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của La Thần Dương trầm xuống.
"Vì sao..." Cố Nhã Thiển không hiểu, hình như tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có cô là không biết gì và cô rất ghét cảm giác đó, anh đã nói với Tống Hân rằng cô sẽ được biết tất cả mọi chuyện, ngay cả Lee cũng nói như vậy.
"Lee, em và Tô Ngọc Kỳ... lúc trước có phải... có phải là quen biết nhau không?"
"Ừ."
Cô hỏi câu hỏi bấy lâu nay vẫn đè nặng trong lòng mình: “Vậy em và anh ấy… có phải… có phải là mối quan hệ yêu đương không?”
La Thần Dương im lặng mấy giây rồi mới gật đầu.
Cố Nhã Thiển thầm rùng mình, quả nhiên...quả nhiên là như vậy... Trong lòng cô đã sớm đoán được câu trả lời sẽ là như vậy thế nhưng khithấy Lee gật đầu, tự đáy lòng cô vẫn hơi giật mình.
Thảo nào, thảo nào cô đối với Tô Ngọc Kỳ lại có cảm giác quái lạ như vậy.
Sau khi Cố Nhã Thiển rời khỏi biệt thự, La Thần Dương vẫn còn ngồi trên ghế sofa, anh đưa tay xoa chân mày đang nhíu chặt, điện thoại rung, anhcũng không để ý đến, anh nhắm mắt suy nghĩ, có lẽ anh nên tỉnh khỏi giấc mơ này từ lâu mới đúng.
Cố Nhã Thiển chỉ xem anhnhư một người thân trong gia đình mà thôi.
Nhưng không có cô anh hoàn toàn không có được hạnh phúc.
Anh khẽ cất giọng nhàn nhạt, nhẹ bẫng: “Chị, nếu chị muốn em cưới Lục Loan Loan thì em sẽ làm theo lời chị.”
*
Cố Nhã Thiển đã nói với Cố Giác chuyện cô từ hôn, Cố Giác cũng không kinh ngạc gì mấy giống như đã sớm đoán trước được chuyện này, anhtươi cười nói: “Nhã Thiển, anh hai đã từng nói em có quyền chọn lựa, anh hai tôn trọng quyết định của em, về phần ông bà em cứ yên tâm, anh sẽ lo.”
Cố Nhã Thiển đứng sau lưng, xoa bóp vai cho Cố Giác, anh đã ngồilàm việc suốt một ngày một đêm nên cổ hơi cứng, nên khi được cô xoa bóp, anh khẽ nhắm hai mắt lại vì thoải mái, cô nói: “Anh hai, em tựđưa ra quyết định, anh không trách em sao?”
Anhvẫn lim dim đôi mắt: “Em là em gái của anh, tất cả những chuyện em làm, anh hai đều sẽ dốc hết sứcủng hộ em.”
Cố Nhã Thiển cảm thấymũi mình cay cay.
Động tác cũng bất chợt dừng lại.
Cố Giác mở mắt ra: “Sao vậy?"
"Cám ơn anh hai."
Cố Nhã Thiển cảm thấy mình rất may mắn, anh hai và chị dâu rất cưng chiều cô, không cần biết nguyên nhân mà vẫn ủng hộ cô vô điều kiện, ngay cả Lee cũng khoan dung với cô như thế.
"Chỉ cần Cố Giác này còn sống, anh hai sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương em và Hân." Đây cũng là lý do mà năm xưa anh đồng ý xóa sạch ký ức của Cố Nhã Thiển, bây giờ Nhã Thiển đã vui vẻ trở lại và bọn họ sẽ có nhiều ký ức hạnh phúc hơn.
Tô Ngọc Kỳ đương nhiên là một người xứng đáng để trao cả cuộc đời này nhưng đáng tiếc… anh ta lại là ngườinhà họ Tô.
Ngày hôm sau, Cố Nhã Thiển và Tống Hân sẽ đưa Dạ Lê đến trường để họp phụ huynh cho cậu bé, cô nhìn Dạ Lê cùng chơi trò chơi với các bạn nhỏ trong sân trường nguyên buổi sáng, tuy cậu bé tỏ vẻ thờ ơ nhưng càng chơi lại càng nghiêm túc, sau cùng còn cười rất vui vẻ.
Dạ Lê ở nhà họ Cố ngoại trừ việc học ở trường cònhọc thêm rất nhiều thứ khác, Cố Nhã Thiển cũng không phản đối và để Cố Giác đích thân dạy cậu.
Đôi khi cô cũng nghĩ có lẽ không nên để Dạ Lê tiếp xúc với những thứ ấy quá sớm.
Thế nhưng Dạ Lê lại học tập rất nghiêm túc.
Vì vậy cô tôn trọng sự chọn lựa của Dạ Lê.
Dù Dạ Lê giỏi giang và lạnh lùng như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ nênkhi Cố Nhã Thiểnđi tới, Dạ Lê trốn sau lưng cô: “Mẹ, mẹ đừng để cậu ấy bắt được con!"
"Được."
*
Cuối tháng sáu, thời tiết New York bắt đầu nóng lên.
Cuộc sống của Cố Nhã Thiển bắt đầu quay về quỹ đạo của một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thỉnh thoảng lại cùng một vài cô bạnđi uống trà nói chuyện phiếm.
Hoặc đi cưỡi ngựa.
Hoặc cùng một vài người bạn đến quán bar, trò chuyện về các thương hiệu mỹ phẩm xa xỉ, quần áo và túi xách bản giới hạn của các thương hiệu.
Tuy Cố Nhã Thiển vẫn chẳng cảm thấy hứng thú chút nào với những thứ này. Nhưng cô luôn là trọng tâm của những buổi gặp mặt, bởi vì cô là thiên kim duy nhất của nhà họ Cố, một trong những dòng họnổi tiếng nhất trong giới kinh doanh, cho nên cũng vô tình trở thành đối tượng thèm muốn và ganh tỵ của tất cả mọi người.
Chiếc túi xách mà cô mang theo luôn là chiếc túi phiên bản giới hạn đầu tiên được sản xuất và duy nhất, chỉ cần là những thứ liên quan đến ba chữ ‘nhà họ Cố’ thì nó sẽ được bao phủ bởi quyền thế ngút trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...