Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Cô hai tay chống cằm: “Thật không ngờ anh nấu ăn cũng ngon đấy.”

Tô Ngọc Kỳ rút khăn tay ra lau khóe môi cô rồi nói: “Trước đây vợ tôi cũng từng nói như vậy."

Hai má Cố Nhã Thiển ửng hồng ngại ngùng, cô cầm lấy khăn tay của anh và liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út, hơi nheo mắt lại nói: “Vậy chắc vợ của anh rất hạnh phúc."

Trong lòng cô có chút buồn buồn khó chịu, khi nghe anh nhắc đến vợ của mình.

"Không, tôi đã phụ cô ấy..."

Cố Nhã Thiển mím môi: “Anh rất yêu vợ mình phải không?" Bởi vì cô nhìn thấy tình cảm chan chứa trong mắt anh, một người đàn ông lạnh lùng mà lại nặng tình như vậy thì chắc chắn là rất yêu vợ mình.

"Nhưng cô ấy không biết, cô ấy đi rồi, tôi đã tìm cô ấy khắp nơi."


Cố Nhã Thiển siết chặt tay: “Vậy anh tìm được cô ấy chưa?"

"Tìm được rồi."

"Ồ.”

Cố Nhã Thiển cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, cô cảm thấy hơi hụt hẫng khi biết Tô Ngọc Kỳ đã kết hôn, rồi lúc nghe anh nói rất yêu vợ cô cũng cảm thấy hụt hẫng... Và lúc anh nói tìm được vợ rồi, cảm giác mất mát bao trùm lấy cô.

Trước khi đi, cô nói: “Dù thế nào đi nữa, cũng rất cảm ơn anh.”

Nếu không có anh thì La Thần Dương đã gặp nguy hiểm rồi.

Anh nhìn Cố Nhã Thiển: “Cố Nhã Thiển, em không muốn tìm lại những ký ức đã mất của mình sao?”

Cô muốn, đương nhiên muốn.

Cô không cam lòng chỉ còn lại hai năm ký ức.

Cô cũng đã đến bệnh viện kiểm tra lại bệnh án của mình, phần đầu bị va chạm mạnh, cô cũng đến rất nhiều bệnh viện tìm những bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng để đối chiếu chẩn đoán của bọn họ với nhau nên Cố Nhã Thiển cũng biết tai nạn xe năm đó không thể khiến cô bị mất trí nhớ được.

Nguyên nhân mất trí nhớ xuất phát từ sự can thiệp sau này.


Kể từ khi bị tai nạn đến khi tỉnh lại thì người mà cô tiếp xúc nhiều nhất chính là người nhà họ Cố.

Cô không muốn những suy đoán mập mờ khiến mình nghĩ sai về người nhà họ Cố, họ đều là người thân của cô nên có lẽ có ẩn tình gì đó.

Cô chưa bao giờ hoài nghi ý đồ của Cố Giác và Tống Hân, bởi vì hai người họ luôn đối xử với cô rất thật lòng.

Và tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Cố cũng vậy.

Cô là lá ngọc cành vàng duy nhất của nhà họ Cố, các anh trai nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, về phần ông ngoại tuy hơi lạnh nhạt nhưng kể từ lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, ông đã tuyên bố cô là lá ngọc cành vàng của nhà họ Cố.

Bà ngoại mặc dù đối với cô có chút xa cách, thế nhưng chi tiêu, ăn mặc luôn dành cho cô thứ tốt nhất, tuy tỏ vẻ thờ ơ nhưng vẫn luôn rất quan tâm cô.

Cố Nhã Thiển đã từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, có lẽ cô đã từng u sầu hoặc cũng có thể là lúc trước cô đã tự chọn để cho mình bị mất trí nhớ cũng nên.

Chắc là chính cô đã chọn để cho mình lãng quên tất cả.


Hiện tại cô không còn muốn để tâm vào những chuyện vặt vãnh như việc mình bị mất trí nhớ nữa.

"Tô Ngọc Kỳ, đối với tôi mà nói có một vài ký ức không hẳn là tốt, không biết tại sao tôi lại mất trí nhớ nhưng hiện tại... Tôi cảm thấy... Cuộc sống của mình rất tốt, có các anh trai quan tâm đến mình, người nhà cũng thương yêu mình, còn cả ông bà và con trai nữa.”

"Cho nên ý của cô Nhã Thiển là..." Tô Ngọc Kỳ chậm rãi siết chặt hai tay lại: “Những ký ức ấy đã thuộc về quá khứ rồi?"

Cố Nhã Thiển nhìn anh mỉm cười: “Ký ức đương nhiên là những thứ thuộc về quá khứ rồi, con người ta dù sao cũng phải sống với hiện tại."

Cô tiếp tục nói: “Xin lỗi anh vì sự đường đột của tôi hôm nay, có thể chúng ta đã từng quen biết nhau nhưng xin lỗi anh vì tôi đã quên hết, ngài Tô rất yêu vợ của mình còn tôi cũng đã có vị hôn phu, tôi nghĩ chúng ta sau này tốt nhất là không nên gặp lại nhau nữa, hôm nay là tôi sai khi liều lĩnh xông vào, tôi phải cảm ơn vì anh đã hiến máu để cứu Lee.”

Tô Ngọc Kỳ khẽ mỉm cười nhưng trong đáy mắt anh lại ngập tràn sự lạnh lẽo: “Nói dông dài như vậy, chẳng qua ý của cô Nhã Thiển đây là muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui