Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến thanh âm của một người đàn ông, trầm thấp khàn khàn: “Cô Nhã Thiển, xin lỗi, lúc nãy không nghe thấy chuông điện thoại.”
Cố Nhã Thiển nghe tiếng khàn khàn bên tai, có vẻ như là mới tỉnh: “Có phải anh đang nghỉ ngơi không, tôi làm phiền anh nghỉ ngơi rồi sao?”
“Ừ, tôi vừa tỉnh.”
“Tôi…tôi…Tô Ngọc Kỳ, sao anh…sao anh lại xuất viện, tôi nghe y tá nói, cơ thể của anh vẫn chưa bình phục, phải ở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị.”
“Hóa ra, cô Nhã Thiển còn biết quan tâm tôi cơ à.”
Cố Nhã Thiển đơ người, chớp chớp mắt: “Chúng ta là bạn bè…tôi đương nhiên nên quan tâm rồi.”
Ở đầu bên kia thốt ra hai chữ ‘bạn bè’ nhàn nhạt, sau đó một lúc mới nói: “Cô Nhã Thiển gọi điện cho tôi có việc gì vậy?”
“Tôi…không có việc gì, chỉ là…” Cố Nhã Thiển lại không biết phải mở lời như thế nào, cô…lo lắng cho anh… y tá nói anh nhất quyết xuất viện, còn đang sốt, lần trước vụ nổ xảy ra ở khách sạn, rất nhiều người bị thương, Tô Ngọc Kỳ chắc là bị thương ở phổi rồi, vì anh đang không ngừng ho, lại sốt nữa, sao lại xuất viện chứ…
“Bác sĩ nói anh bây giờ không được xuất viện.”
“Ừ.”
“Anh ừ là có ý gì.” Cố Nhã Thiển nắm chặt điện thoại: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
“Cô Nhã Thiển, những lời tôi nói cũng rất nghiêm túc.”
Cố Nhã Thiển cau mày, anh ấy nói cái gì vậy? Cũng không biết tại sao, trong đầu Cố Nhã Thiển bây giờ lại hiện ra lời anh nó ngày hôm đó, bá đạo và thâm trầm.
Ấn tượng thật khó phai.
“Tôi còn chưa cưới em, sao nỡ chết được?”
Cô ảo não: “Anh lại xuyên tạc ý của tôi rồi.”
“Tôi chỉ trả lời câu hỏi của cô Nhã Thiển thôi, có chỗ nào xuyên tạc lời của em chứ, là em nghĩ nhiều rồi.”
Nghĩ nhiều rồi, Cố Nhã Thiển sờ khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, cô không thèm nghĩ nhiều đâu, rõ ràng là người đàn ông này xuyên tạc ý của cô.
“Nếu anh đã không sao, thì tôi cũng không nói với anh nữa, cơ thể của anh, tôi cũng không thể làm chủ thay anh được.” Vết thương chưa lành đã xuất viện, người đàn ông này chẳng liên quan gì đến cô, cô lo lắng cái gì? Cố Nhã Thiển lắc đầu, muốn lắc cho mấy suy nghĩ lung tung hỗn loạn đều biến mất.
Đầu bên kia không có tiếng trả lời.
Điện thoại sắp hết pin rồi, Cố Nhã Thiển đành xuống giường sạc máy, vết thương bị chạm phải khiến cô chau mày, hít một hơi.
Có tiếng gõ cửa, Cố Nhã Thiển để điện thoại đang sạc sang một bên, ra mở cửa, Tống Hân đang đứng bên ngoài, cầm theo thuốc bôi đi vào trong phòng.
Cô nhìn chân của Cố Nhã Thiển, thấp giọng trách cứ: “Chị biết là lúc em tắm bị dính nước mà, em xem đi, sưng lên rồi kìa.”
Cố Nhã Thiển ngồi ở sofa, nhìn xương bánh chè của bản thân, nghĩ lại có chút đáng sợ: “Làm gì đáng sợ như chị nói, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Dù là vết thương nhỏ cũng không thể để mặc đấy, em xem đi đã thành cái gì rồi, mấy ngày qua đáng lẽ phải đóng vẩy rồi, bây giờ lại sưng phồng lên.” Tống Hân trách cô, thoa thuốc lên vết thương của cô, rồi lấy bông băng băng lại.
“Dạ Lê vừa ngủ rồi, ngày mai em đừng ra ngoài, ở trong nhà nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Tống Hân rời đi, Cô Nhã Thiển liền thả mình lên giường, chắc là vì vừa bôi thuốc nên có cảm giác kích thích ngoài da, khiến cô không thoải mái, nhưng qua một lúc đã đỡ hơn, cô nhắm mắt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
*
Trong biệt thự.
Tô Ngọc Kỳ chau mày, nhìn điện thoại, rõ ràng vẫn đang kết nối nhưng lại không có tiếng gì, chắc là ngủ rồi.
Anh nghĩ một chút, để điện thoại ở bên gối, đứng dậy, người giúp việc gõ cửa đem thuốc giảm đau và giảm viêm, và cả một cốc nước vào: “Đây là thuốc mà bác sĩ dặn cậu nhất định phải uống, cậu chủ.”
“Ừ.”
Tô Ngọc Kỳ uống ngụm nước, rồi nuốt thuốc, chắc là ban ngày ngủ nhiều quá, cho nên lúc này tuy rằng có cảm giác mê mệt, ngực vẫn đau, nhưng không tài nào ngủ được.
Người giúp việc để laptop lên bàn, anh kiểm tra tình hình gần đây của công ty.
Vụ nổ lần này của khách sạn đã được điều tra rõ ràng, mục tiêu không phải là anh, mà là tổng giám đốc Hoa của EK, nhưng đối phương đã mua người của tổ chức thuê người quốc tế, mà người này lại dám ra tay ở nơi công cộng đông người như khách sạn, lại còn là khách sạn dưới trướng của nhà họ Cố.
Người đến tham gia yến tiệc lần này rất đông.
Đều là các nhà doanh nghiệp từ các quốc gia trên thế giới, tuy rằng anh bị thương, nhưng lúc này người đau đầu nhất phải là Cố Giác mới đúng.
Nhà họ Cố và nhà họ Tô, quan hệ không phải xa lạ nhưng cũng không thân thiết, may là đều có quan hệ với Cố Y, dù xa lạ cũng sẽ không xa lạ đến vậy.
Từ trước tới nay, thỉnh thoảng mới có hợp tác về thương nghiệp.
Người đàn ông cúi người ho vài cái, dường như nhịn không nổi, càng ngày càng ho tợn, anh đưa tay giữ lấy miệng mình, thái dương căng ra, một lúc sau mới đỡ một chút.
Hôm sau Cố Nhã Thiển tỉnh dậy, phát hiện điện thoại của mình vẫn đang kết nối, cô tỉnh táo cả người.
Tối qua, điện thoại cô sắp hết pin, liền để điện thoại sạc pin ở bên cạnh, đúng lúc đó Tống Hân gõ cửa phòng.
Cô thế mà lại quên mất.
Cô vẫn chưa ngắt điện thoại...
Trời ạ!
Cố Nhã Thiển cắn môi, hít thở sâu, cầm điện thoại lên, nắm chặt vài giây rồi lại buông ra, nhẹ giọng “Alo’ một tiếng, rồi lại gọi tên người kia: “Tô Ngọc Kỳ?”
Bây giờ vẫn còn sớm, 6h sáng, Cố Nhã Thiển nghĩ anh vẫn đang ngủ, đang chuẩn bị ngắt điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp của đàn ông: “Cô Nhã Thiển, chào buổi sáng.”
Cố Nhã Thiển hoảng loạn, không ngờ anh sẽ trả lời, lẽ nào anh dậy sớm như vậy sao?
Cô đơ người một lúc, mới đáp: “Chào buổi sáng, tối qua tôi không cẩn thận ngủ quên mất, quên mất đang gọi điện thoại, sao anh cũng không cúp máy vậy...” Dừng lại mấy giây, cô nói tiếp: “Phí tiền điện thoại.”
Số điện thoại này của anh, chắc là của trong nước.
Tô Ngọc Kỳ nói: “Tôi cũng quên mất.”
“Vậy tôi cúp nhé...”
“Ừ.”
Cố Nhã Thiển nhìn điện thoại, nhìn màn hình, từ 11h tối qua đến 6h sáng nay tổng cộng 7 tiếng 12 phút, điện thoại nóng đến dọa người, nhưng mặt của Cố Nhã Thiển càng nóng hơn.
*
Phòng bệnh rất sạch sẽ, nhìn vào trong là một màu trắng yên tĩnh, mùi của thuốc sát trùng ở bên ngoài hàng lang cũng không quá nồng.
Cố Nhã Thiển đem theo bữa sáng, tìm cái bàn nhỏ đặt lên giường bệnh của Lee, sau đó lấy đồ ăn sáng trong hộp giữ nhiệt ra, tùy rằng ở nước ngoài một thời gian dài, nhưng cô không quen ăn đồ Tây, bữa sáng đa số đều ăn theo kiểu Trung.
Lee vừa mới hồi phục, cho nên Cố Nhã Thiển bảo người làm chuẩn bị mấy món thanh đạm một chút.
Buổi sáng Cố Nhã Thiển ở phòng bệnh, Lee thích vẽ, Cố Nhã Thiển cho người đưa dụng cụ vẽ đến, nhưng không cho anh vẽ quá lâu.
Cô ngồi ở sofa đọc sách, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc sắp đi cô mới phát hiện, Lee đang vẽ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...