Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Cố Nhã Thiển nghỉ ngơi ở ghế trước cửa phòng bệnh của La Thần Dương, cô bảo Cố Giác về trước, chỉ mình cô ở lại là được rồi.

Tuy bác sĩ nói rằng tạm thời đã không còn nguy kịch, nhưng Lee vẫn chưa tỉnh, cô vẫn không yên tâm.

Nhưng cả một ngày mệt mỏi, lúc này mới được nghỉ ngơi, Cố Nhã Thiển dựa vào ghế chợp mắt, từ từ nhắm mắt lại.

“Cô chủ.” Có người vỗ vai cô: “Nếu cô mệt, thì để tôi đưa cô về.”

Cố Nhã Thiển nhìn Ôn Sâm: “Không cần đâu, tôi muốn ở bên cạnh Lee.”

Ôn Sâm gật đầu, nhìn người phụ nữ trung niên đang chờ bên ngoài rồi nói với Cố Nhã Thiển: “Đây là người tôi tìm tới để chăm sóc cậu chủ, buổi tối cứ để bà ấy và trợ lý của cậu La ở lại, cô chủ về trước đi.”

“Ừ, tôi ở lại một lát đã.”

Cố Nhã Thiển nhìn đồng hồ, 7h tối, vẫn còn sớm.

Một lúc sau, có y tá vào phòng bệnh kiểm tra, lúc y tá ra ngoài, Cố Nhã Thiển liền hỏi: “Tôi muốn biết là ai đã hiến máu trong lúc phẫu thuật, tôi muốn gửi lời cảm ơn.”

“Cái này tôi cũng không rõ, cô có thể đến phòng y tá để hỏi.”

Hiện tại Lee đã ổn định rồi, Cố Nhã Thiển thật sự muốn cảm ơn người đã hiến máu cho anh, nếu không nhờ người đó kịp thời hiến máu, Cố Nhã Thiển thật sự không biết nên làm gì nữa…

Cô bèn đi tới phòng y tá hỏi, nhưng y tá nói: “Đối phương không muốn tiết lộ danh tính, chúng tôi phải đảm bảo sự riêng tư của đối phương.”

Cố Nhã Thiển đáp lại: “Cảm ơn.”

*


Hai ngày sau, Lee tỉnh lại.

Cố Nhã Thiển nhận được điện thoại của bệnh viện, lập tức thay quần áo chạy đến, chàng trai trẻ tuổi nằm trên giường bệnh cười nhẹ, muốn giơ tay ra nhưng lại không đủ sức.

Lee nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Nhã Thiển, anh không sao.”

Cố Nhã Thiển vành mắt đỏ hoe: “Em xin lỗi.”

“Việc này không liên quan đến em, Nhã Thiển, em không cần xin lỗi.” Lee hơi chau màu, gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật vẫn mang theo nụ cười sủng nịnh: “Nhã Thiển, anh rất vui, vì người bị thương là anh, chứ không phải em.”

Lông mi cô gái run rẩy.

Ba ngày sau Lee được chuyển đến phòng bệnh thường, Cố Nhã Thiển dường như ngày nào cũng đến, cô sợ Lee thấy buồn chán, nên đem theo mấy cuốn sách.

Lee vốn muốn về nước, nhưng lần này lại lỡ dở rồi.

“Lee, anh chưa từng nói với em, trước đây chúng ta quen nhau thế nào.” Trong trí nhớ của Cố Nhã Thiển hai năm nay, lần đầu tiên cô gặp Lee, cô đã có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Như trước đây họ là bạn bè thân thiết vậy.

Lần đầu tiên gặp Lee, là ở tiệc mừng thọ của ông Cố tại thành phố Vân Châu, La Thần Dương thay mặt nhà họ La đến tham dự.

Hai năm nay, Lee đối với cô rất tốt.

Điều này khiến Cố Nhã Thiển luôn thấy áy náy.

Nửa năm trước, tuy rằng không xác nhận quan hệ yêu đương rõ ràng, nhưng hai nhà đều ngầm thừa nhận quan hệ thông gia.

“Trước đây?” Gương mặt trắng bệch nhưng đẹp đẽ của Lee cười nhẹ: “Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, là lần đầu tiên anh gặp em là lúc anh 6 tuổi.”

Mí mắt của La Thần Dương hơi run.

Anh nhắm mắt lại.

Anh ích kỷ thật, anh không hy vọng cô nhớ ra việc trước đây.

Vì nếu cô nhớ ra, nhận ra anh, thì mọi việc sẽ không được như bây giờ nữa…

Anh cười gượng với cô, không cách nào nói ra tâm sự trong lòng, trong kí ức của cô, trong lòng cô, anh chỉ là một người em trai, chứ không phải người yêu.

Cố Nhã Thiển chỉ nghĩ là anh mệt rồi, đứng dậy đắp chăn cho anh, nhìn đồng hồ đã không còn sơm nữa, đến lúc phải về rồi, cô liền đi ra để y tá vào.

Thang máy dừng ở tầng 16.

Cố Nhã Thiển sau khi ra ngoài mới nhận ra mình vừa vô ý ấn vào tầng này, muốn quay lại thang máy, nhưng thang máy đã đóng rồi, mà dù sao cũng tới rồi, hay là đi xem thử xem.

Đúng rồi, chỉ đi xem thử thôi chứ có làm sao.


Cố Nhã Thiển nghĩ như vậy, liền đi tới cửa phòng bệnh của Tô Ngọc Kỳ, bên ngoài cửa không có vệ sĩ, cửa phòng bệnh cũng khóa, cô liền kéo tay một y tá: “Người ở trong phòng bệnh này đâu rồi?”

“Ngài ấy xuất viện rồi?”

Cố Nhã Thiển chau mày, nghĩ tới mấy ngày trước, sắc mặt của anh vẫn còn rất kém, vừa nhợt nhạt vừa mỏi mệt, cơ thể còn chưa khỏe, sao lại xuất viện rồi. “Sức khỏe của anh ấy đã ổn định rồi sao? Xuất viện lúc nào vậy?”

“Không hề, lúc ấy người đàn ông đó vẫn đang sốt, nhưng vẫn kiên quyết xuất viện.”

*

Phòng ăn nhà họ Cố.

“Nhã Thiển, đang nghĩ gì đấy?” Tống Hân thấy cô đang đơ người, liền gõ nhẹ vào đầu cô: “Nhã Thiển, Dạ Lê đang gọi kìa.”

Cố Nhã Thiển giật mình, ăn một chút cơm, rồi nhìn Dạ Lê: “Xin lỗi, mẹ đang nghĩ một số việc, Dạ Lê, con vừa nói gì thế?”

“Ngày kia trường tổ chức ngày hội phụ huynh, mẹ đi cùng con có được không?”

“Mẹ đương nhiên sẽ đi rồi.” Cố Nhã Thiển gật đầu.

Ăn xong cơm tối, Cố Nhã Thiển dạy Dạ Lê học một lúc thì Dạ Lê lên nhà tìm Cố Giác, Cố Nhã Thiển ôm gối dựa vào sofa.

Tống Hân cắt hoa quả, tay nghề vô cùng thành thục, cắt những miếng mỏng, nhưng vẫn giữ được sự tươi ngon: “Em đang nghĩ gì đấy, từ lúc ở viện về hồn như cứ trên mây.”

Cố Nhã Thiển hơi đỏ mặt

Cô đang nhớ…

Đang nhớ Tô Ngọc Kỳ…

Người này cứ khiến cô có chút không biết làm sao.

Cô nhẹ nhàng nói: “Em không nghĩ gì đâu, chỉ đang ngẩn người chút thôi.”


“Đơ người cả một buổi tối rồi?” Tống Hân đưa hoa quả đã cắt xong đưa cho cô: “Có phải đang nhớ Lee không, bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt. cơ thể đã ổn định hơn rồi, em không cần lo đâu.”

“Ngược lại thì xương bánh chè của em, sao lại nghiêm trọng như vậy, em không bôi thuốc à?” Ánh mắt của Tống Hân dừng trên chân của Cố Nhã Thiển. Nhã Thiển mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm kiểu dáng phổ thông, vừa đến cổ chân, lúc này ngồi lên sofa, chân lộ ra, thấy cả vết sưng đỏ.

“Em không sao, chắc là lúc tắm bị dính nước, không sao đâu.”

“Em đừng xem nhẹ những vết thương nhỏ, cũng không được vô ý như vậy, chị thấy bị phồng rộp lên rồi đấy.”

Cố Nhã Thiển ăn một miếng hoa quả, tùy tiện gật đầu, cô trở về phòng ngủ, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại.

Đây là số mà ban đầu Tô Ngọc Kỳ lưu lại trong điện thoại cô.

Nghĩ rồi, Cố Nhã Thiển vẫn gọi điện.

Không ai trả lời.

Cô buồn bực đi vào nhà tắm, vết thương ở xương bánh chè không cẩn thân bị dính nước khiến cô đau nhói, sắc mặt cũng trắng bệch, vết thương khá lớn, nặng hơn vết ở cánh tay nhiều.

Mấy ngày nay cô cứ lo lắng cho Lee, cũng quên luôn vết thương của bản thân, mà lúc này yên tâm rồi, mới phát hiện vết thương đau vô cùng.

Cô rửa sạch vết thương, ngồi ở bên giường lấy thuốc ở trong tủ thuốc ra.

Cô lấy bông y tế, nhẹ nhàng lau vết thương.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trên màn hình điện thoại hiện rõ 3 chữ “Tô Ngọc Kỳ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui