Cô cũng không nói rõ, trong lòng mình có cảm giác gì.
Trong đầu bỗng thoáng qua khuôn mặt của Tô Ngọc Kỳ.
Tại sao cô lại nhớ tới cái người đàn ông mất lịch sự xâm phạm cô chứ?
“Xin lỗi anh Lee.” Cô cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Không sao.” Lee đè nén vẻ âm u trong đáy mắt cười nói.
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển hơi mất tập trung, rõ ràng hôm nay cùng Lee đi tới đây là một chuyện rất vui vẻ, nhưng cô không có chút tinh thần gì cả, mãi đến tối trở về biệt thự nhà họ Cố.
Cô tắm rửa sạch sẽ xong thì ôm gối nằm lên giường, đang lúc địnhnhắm mắt nghỉ ngơi, thì trong đầu thoáng qua đôi mắt đen đau buồn nhàn nhạt khi anh nhìn cô, giống như có rất nhiều lời muốn nói, cô ngồi dậy, làm thế nào cũng không ngủ được.
Tô Ngọc Kỳ đã nhận nhầm cô sao?
Anh nhận nhầm cô thành người khác sao?
Hay là, trước đây cô có quen biết anh…
Nhưng nếu lúc trước cô có quen biết anh, vậy tại sao cô không tìm thấy chút dấu vết gì liên quan đến anh chứ, nếu nói không quen biết, tại sao khi gặp anh, cô luôn có một…
Cảm giác vừa xa lạ nhưng lại vừa phức tạp.
*
Trong căn phòng tổng thống được trang trí khiêm tốn nhưng xa hoa rộng rãi.
Người đàn ông đang ngồi trong thư phòng, ngón tay thon dài cầm một chiếc lắc chân lấp lánh đã được rửa sạch sẽ và sửa lại, dưới ánh đèn pha lê, viên kim cương màu hồng gắn trên mặt lắc tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Những nơi bị đứt đã sớm được gắn lại.
Anh đã điều tra hồ sơ có liên quan đến tai nạn xe của Cố Uyên, trên hồ sơ có ghi lúc Cố Uyên bị tai nạn đưa đến bệnh viện, tình hình đã rất xấu rồi, có lẽ lúc đó Cố Giác đã nhúng tay vào mang cô đi, ngay cả gia đình Lý Thu Nguyệt cũng bị lừa gạt.
Anh nắm chặt chiếc lắc, nhớ tới ánh mắt xinh đẹp sạch sẽ của cô chứa đầy vẻ xa lạ và đề phòng, anh nở một nụ cười châm biếm, cô không nhớ ra anh…
Nếu cô không nhớ ra, vậy để anh nhốt cô lại lần nữa.
Anh đứng dậy nắm chặt chiếc lắc cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ, gọi tới một số, đầu bên kia truyền đến tiếng người phụ nữ trung niên trầm ổn: “Cậu chủ, cô chủ nhỏ mới ngủ rồi.”
“Ừ, cô nhớ chăm sóc tốt cho cô bé.”
“Cậu chủ, hôm nay cậu Tiểu Phong đến tìm cô chủ nhỏ, cô ấy rất vui.”
“Ừ.”
*
Mấy ngày nay, Cố Giác để Cố Nhã Thiển dẫn Tô Ngọc Kỳ đi dạo xung quanh, thật ra Cố Nhã Thiển cũng không hiểu rõ phong cảnh xung quanh lắm, đi dạo một buổi trưa, cô cảm thấy Cố Nhã Thiển đã đi chơi hết những nơi có phong cảnh đẹp ở quanh đó rồi.
Vì vậy đến buổi chiều, Cố Nhã Thiển dẫn anh đến trung tâm thương mại.
Thật ra cô hơi chột dạ, cũng trách anh mình, tại sao lại đồng ý để cô làm người dẫn anh đi làm quen với môi trường xung quanh chứ?
Phụ nữ mà, luôn cảm thấy hứng thú với quần áo và đồ trang sức, nhưng Cố Nhã Thiển lại không thích lắm, đi dạo một lát, cô đã mất hết hứng thú, mua mấy bộ đồ cho Tống Hân và anh trai.
Vì vậy, khi đi dạo vào buổi chiều, Tô Ngọc Kỳ đã trở thành người xách đồ cho cô rồi.
Cố Nhã Thiển thật sự rất lúng túng, cho dù cô ở đây hai năm, nhưng cô chỉ hay tới nơi này nhất.
“Này Tô Ngọc Kỳ… à anh Tô…”
“Ừ.”
“Tôi thấy anh vẫn chưa hiểu rõ về nơi này, hay là ngày mai tôi mời một hướng dẫn viên đến đây, người có chuyên môn sẽ dẫn anh đi tham quan nơi này. Tôi không quen thuộc nơi này cho lắm.”
“Tôi cảm thấy cô Nhã Thiển rất tốt.” Hai tay Tô Ngọc Kỳ xách đồ cô mua, mắt nhìn một cửa hàng bán đồ nữ, khẽ hất cằm về phía đó hỏi cô: “Cô có muốn đi vào đó xem thử không?”
Cô gật đầu theo bản năng: “À, được rồi.”
Trong tiệm đồ nữ, bốn nhân viên tới đón khách: “Chào anh, chào chị.”
Ánh mắt nhìn chăm chú người đàn ông, từ đầu đến chân đều đáp ứng tiêu chuẩn người đàn ông hoàn hảo, đủ để thu hút ánh mắt và tiếng hét của các cô gái nước ngoài.
Trong cửa hàng cũng có không ít cô gái đang chọn quần áo, bao ánh mắt hoặc táo bạo hoặc nhút nhát nhìn qua đây.
Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn mái tóc dài hơi xoăn được xõa trên vai của cô, mái tóc đã che khuất đi xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo, nhưng lại mang theo vẻ gợi cảm không dễ phát hiện, anh lướt qua cô một vòng rồi nói: “Tìm mấy bộ đồ phù hợp với số đo của cô gái này.”
Cô vẫn giống như trước, lúc nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng mang theo vẻ từ chối vô tình: “ Không cần đâu, tôi có rất nhiều đồ.”
Phòng để đồ của cô tư nhà họ Cố chưa bao giờ thiếu những món này.
Trong phòng để đồ đều có những sản phẩm mới limited của mỗi mùa.
Tô Ngọc Kỳ cười, hình như cô đã thay đổi rồi, nhưng lại như chưa hề thay đổi, trong xương cốt cô vẫn là Cố Uyên, người phụ nữ đã làm anh nhớ đến mức sắp điên cuồng đến tận xương tủy.
Nhân viên chọn mấy chiếc váy rồi dẫn Cố Nhã Thiển đi tới phòng thử đồ.
Cố Nhã Thiển quay đầu nhìn, Tô Ngọc Kỳ đang ngồi trong khu nghỉ ngơi, chân vắt chéo, khí chất kiêu ngạo trầm ổn, anh gật đầu với cô, Cố Nhã Thiển chỉ đành đi vào trong.
Năm phút sau, Cố Nhã Thiển bước ra khỏi phòng thử đồ, cô nhân viên luôn miệng khen cô mặc bộ này đẹp, bộ đồ này là Tô Ngọc Kỳ chọn cho cô, cô theo bản năng muốn tìm anh ấy nhìn thử, thấy Tô Ngọc Kỳ đang ngồi trong khu nghỉ ngơi.
Ngồi đối diện anh là một cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp, tinh tế, hình như hai người đang trò chuyện với nhau, cô gái đó vẫn luôn mỉm cười.
Cố Nhã Thiển giẫm giày cao gót đi tới bên Tô Ngọc Kỳ, cô nhấc váy xoay một vòng, nhìn anh: “Tôi đẹp không?”
“Đẹp.”
Qua loa như vậy, Cố Nhã Thiển không tin!
Cô gái trẻ kia cười nhạt: “Cô gái này mặc chiếc váy màu da này rất đẹp, rất sáng da, anh Tô thấy thế nào?”
Tô Ngọc Kỳ gật đầu, ánh mắt nhìn lên người Cố Nhã Thiển, thân hình cô cao gầy, nước da trắng dễ phối đồ, cô mặc chiếc váy màu da, để lộ đôi vai cân đối như ngọc, mái tóc màu rong biển xõa trên vai, mang theo vẻ đẹp lười biếng khiêu gợi, anh khẽ nheo mắt lại.
Cố Nhã Thiển nhìn Tô Ngọc Kỳ, lại liếc nhìn cô gái đang cười xán lạn kia, xoay người đi vào phòng thay đồ, đổi lại quần áo, nói với nhân viên rằng: “Gói ba bộ còn lại cho tôi, cái này tôi không cần.”
“Chị à, chị mặc chiếc váy màu hồng da này đẹp lắm.”
“Không cần.”
Cửa hàng quần áo lớn như vậy, giọng nói của Cố Nhã Thiển cũng không nhỏ, cô gái trẻ ngòi đối diện Tô Ngọc Kỳ nói: “Anh Tô, đó là em gái anh à, thật đáng yêu, em cũng muốn có một anh trai cưng chiều mình như vậy, anh Tô, lần này anh tới New York, hay là ngày mai chúng ta…”
Tô Ngọc Kỳ thu hết biểu cảm của Cố Nhã Thiển vào trong đáy mắt, khuôn mặt tràn đầy ý cười, anh rất thích chút cảm xúc nhỏ này của cô, giọng nói khàn khàn nói chậm rãi: “Đó là vợ tôi.”
Nụ cười trên miệng cô gái kia cứng đờ, cong một độ cong cứng nhắc mà lại buồn cười.
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, đi đến bên Cố Nhã Thiển đang trả tiền chuẩn bị rời đi, anh nắm lấy cổ tay cô, cô vùng vẫy thoát khỏi anh, anh đành dứt khoát một tay ôm cô vào trong ngực, nói với cô nhân viên: “Chiếc váy màu hồng da cũng gói lại cho tôi.”
“Vâng thưa anh.”
Đi ra khỏi cửa hàng quần áo, Cố Nhã Thiển thoát khỏi vòng tay của anh bước lên phía trước, Tô Ngọc Kỳ chân dài, bước vài bước đuổi theo, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng rơi trên gò má cô, tư thế mờ ám cùng giọng điệu làm cô phải đỏ mặt, anh ghi nhớ hết biểu hiện của cô: “Cô sao vậy cô Nhã Thiển.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...