Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Cố Nhã Thiển chống tay ngồi dậy, đột nhiên xe xóc lên, cả người cô mất khống chế nằm lên người anh, đôi môi mới lau lúc nãy chạm vào đôi môi mát lạnh của anh, Cố Nhã Thiển ngẩn người.

Tài xế nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Tô và cô Cố.”

Cố Nhã Thiển ngẩn người trong ba bốn giây, môi như bị điện giật, cô lại đỏ mặt lần nữa, nhiệt độ trong không khí dường như vừa ngột ngạt lại khó chịu.

Cô ngồi thẳng lưng.

Ngón tay trắng nõn đang vào nhau.

Chỉ có mình Cố Nhã Thiển mới biết, bây giờ tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cuống họng, lúc nãy khi cô chạm vào môi anh, cảm giác tim đập và va chạm này hoàn toàn không giống với cảm giác nụ hôn vô lễ ngang ngược khi anh chủ động.

Một nụ hôn nhẹ vô ý không kịp đề phòng.

Giống như đóa hoa tường vi nhẹ nhàng rơi xuống đất vào buổi chiều yên tĩnh.

Trên môi cô như vẫn còn hơi thở của anh, rất nhạt nhưng lại không xua tan được.

Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Vừa rồi cô Nhã Thiển… cợt nhả với tôi à?”

Giọng nói anh trầm thấp như một ly rượu ngọt, kéo dài âm cuối, trong hai chữ “cợt nhả” còn mang theo ý cười, Cố Nhã Thiển trừng mắt nhìn anh, chắc chắn là anh cố ý!

“Tô Ngọc Kỳ, tôi muốn xuống xe!”


Anh tao nhã vắt chéo chân, ngón tay thon dài trắng trẻo chỉnh sửa ống tay áo, ngắm nghía ống tay màu bạc tinh xảo: “Cô Nhã Thiển, tôi mới tới NewYork, chưa quen thuộc với những nơi xung quanh, hôm nay làm phiền cô Nhã Thiển dẫn tôi đi dạo quanh đây một lát.”

Cố Nhã Thiển suýt thì quên điều này.

Cô nghĩ rằng lúc đó anh cả chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Không ngờ Tô Ngọc Kỳ thật sự ghi nhớ trong lòng.

Nhưng hôm nay cô đã hẹn Lee đến nhà máy rượu của anh ấy.

“Hôm nay không được, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi.”

“Nếu tôi nói nhất định phải là hôm nay thì sao?”

“Sao anh lại vô lý như vậy?” Cố Nhã Thiển chớp mắt, siết chặt tay nhìn Tô Ngọc Kỳ, có điều cô nghĩ, lần đầu gặp mặt mà anh đã mất lịch sự xé lễ phục của cô, cô không cần nói lý lẽ với tên khốn này.

Tại sao anh cô lại bảo cô làm… hướng dẫn viên cho anh chứ?

“Cô Nhã Thiển chuẩn bị nói lý lẽ gì với tôi, nói lý cô ném bộ đồ vest của tôi vào thùng rác sao?”

Cố Nhã Thiển chột dạ, nhưng nói lại ngay: “Tôi ném bộ đồ vest của anh vào thùng rác là tôi sai, nhưng ai bảo anh xé hỏng váy lễ phục của tôi.”

Lúc này đúng lúc xe dừng lại, Cố Nhã Thiển từ trong túi lấy ra một thẻ ATM, đưa cho Tô Ngọc Kỳ: “Trong thẻ này có 60 triệu, đủ để bồi thường bộ đồ vest của anh, chuyện lễ phục tôi cũng không truy cứu trách nhiệm với anh, làm phiền anh để tôi xuống xe.”

Tô Ngọc Kỳ nhìn khuôn mặt đường nét tinh tế sáng sủa mà anh đã quen thuộc, hai năm qua anh luôn nhớ cô, anh cảm giác đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời anh, lúc trước ba và anh trai anh rời đi, cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ánh mắt anh tối đen, không nhìn thấy một tia sáng, anh vươn tay ra, đầu ngón tay chỉ thiếu nửa phân nữa là chạm vào gò má cô, đáy mắt cô vẫn sạch sẽ ngây thơ như vậy, nhưng khi nhìn anh chỉ còn sự xa lạ và không vui.

Giọng anh khàn đặc, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cô thật sự… quên tôi rồi sao? Sao cô lại nhẫn tâm như vậy?”

Cố Nhã Thiển định tránh anh, nhưng ánh mắt cô lại chạm phải đáy mắt đen kịt của anh, trong ánh mắt ấy chất chứa sự đau lòng, trong giây lát, dường như đáy lòng cô cũng có thứ gì đó như vỡ nát, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lòng cô lo lắng đến sợ hãi.

Ánh mắt anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh bao quanh cô.

Khiến cô cảm thấy mình giống như bị nhốt vào một chiếc lồng.

Làm tim cô không khỏi run rẩy.

Cố Nhã Thiển đang ngẩn ra, thì đầu ngón tay anh đã chạm vào má cô, ngón tay hơi lạnh, mang theo vết chai mỏng.


Vuốt ve gò má cô.

Cố Nhã Thiển phản ứng lại, dời tầm mắt đi, sau đó rụt lại, chiếc thẻ trong tay rơi xuống sàn xe, cô đưa tay ôm ngực, tại sao, tại sao lại có một cảm xúc không thể giải thích thế này.

Tràn ngập trong tim cô.

“Tô Ngọc Kỳ, trước đây chúng ta…” Trước đây chúng ta quen nhau sao?

Cố Nhã Thiển vẫn không lên tiếng hỏi ra câu hỏi ấy, cảm xúc của anh hình như đã khôi phục lại, dường như anh rất mệt mỏi, hơi khép mắt lại dựa lưng vào ghế, vươn tay xoa mi tâm, lạnh nhạt nói với tài xế: “Đưa cô Nhã Thiển tới nơi cô ấy muốn đến.”

“Vâng.”

Tô Ngọc Kỳ siết chặt nắm đấm, kiềm nén cảm xúc đã đạt tới cực hạn của mình, để mình khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm lúc trước, cô không nhớ ra anh, cô trốn tránh anh, cô không thích anh…

Cố Nhã Thiển xuống xe trước nhà máy rượu Hoa Lan.

Cô nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt mình, đột nhiên nhớ tới ánh mắt sâu thẳm của anh khi nhìn cô, trong đó là bóng tối, là mệt mỏi, làm tim cô rất khó chịu.

“Cô Nhã Thiển…”

Quản gia trong trang viên đi tới: “Cô Nhã Thiển, cậu chủ đã đi đón cô rồi, đến giờ vẫn chưa trở về, tại sao cô lại đến đây một mình.”

Cố Nhã Thiển đỡ trán, lấy điện thoại ra gọi cho Lee: “Lee, em đang ở trang viên rồi, xin lỗi anh, em quên không nói với anh.”

“Không sao, anh sẽ trở về ngay.”

Lee trở về, dẫn cô đi tham quan nhà máy rượu, cũng không hỏi cô chuyện sáng nay, Cố Nhã Thiển hơi lúng túng, cô nghĩ rằng chiếc xe đó là Lee lái tới, còn tưởng rằng cuộc gọi đó cũng là Lee gọi tới.


Cô muốn uống rượu nhưng Lee đã ngăn cô, không cho cô uống một ngụm rượu nho nào, mãi đến giờ cơm trưa trong trang viên, cô mới được nếm rượu nho mới được lên men, độ cồn không nặng, còn có mùi thơm ngon nồng đậm của cây nho.

Cô uống được nửa ly.

“Lee, em nghe chú Châu nói, anh sắp về nước rồi.”

Trung tâm hoạt động chính của nhà họ La là ở trong nước, mấy năm gần đây mới mở rộng ra nước ngoài, Lee nắm cổ tay cô, giống như có lời gì muốn nói: “Nhã Thiển…”

Cố Nhã Thiển gật đầu nhìn anh, híp mắt cười, dường như cô đã cảm nhận được điều gì đó, gần như theo bản năng vội vàng ngắt lời anh, giọng điệu tươi tắn nhưng hơi trốn tránh: “Lee, trong nước có gì vui không? Mấy tháng nữa là tới sinh nhật ông nội, em cũng phải về nước.”

Trong ký ức của Cố Nhã Thiển, hai năm qua, số lần cô về nước rất ít, chỉ đến khi tới sinh nhật ông bà nội, Cố Giác mới dẫn cô về Thành phố Hải Châu, còn lại đều ở nước ngoài.

Lee giơ tay vuốt tóc Cố Nhã Thiển, nở nụ cười cưng chiều: “Đương nhiên là vui, đến lúc đó em muốn đi đâu, anh sẽ dẫn em đi.”

“Được.”

Ăn cơm xong, Lee dẫn cô ra mảnh đất trống sau nhà máy rượu, nhà máy rượu được xây trên sườn núi vùng ngoại ô, mảnh đất trống phía sau vẫn chưa được sử dụng, đứng trên đó có thể nhìn thấy bóng núi trùng trùng ở phía xa: “Nhã Thiển, chúng ta trồng cây anh đào ở đây đi, em có thích cây anh đào không?”

“Em thích.” Cố Nhã Thiển gật đầu, đột nhiên cảm thấy trước mặt tối đi, hô hấp cô ngưng đọng, thấy Lee đang cúi đầu xuống.

Một nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi trên chiếc trán bóng loáng của cô.

Cố Nhã Thiển theo bản năng lùi về sau một bước, thật ra cô không muốn né tránh, nhưng… nhưng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui