Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Cố Nhã Thiển lên tầng.

Cô đi tới trong phòng ngủ của mình.

Thấy người giúp việc đã dọn thùng rác, cô vội vàng đi ra ngoài: “Anne, cô có thấy bộ vest trong thùng rác của tôi không?"

Người giúp việc suy nghĩ một lát mới nói: “Thưa cô, nó ở trong thùng rác bên ngoài. Tôi tưởng cô không cần nữa nên chuẩn bị đem cho, để tôi đi lấy về giúp cô."

"Không cần, không cần." Cố Nhã Thiển rất buồn bực, bảo người giúp việc đi làm việc, sau đó tự mình vội vàng đi tới cửa sau, vòng qua thùng rác. Đồ trong nhà cũng không có quá nhiều rác, chỉ có điều mùi chúng trộn lẫn với nhau rõ ràng cũng rất khó ngửi, Cố Nhã Thiển nhón tay lấy chiếc áo vest nam ra, phía trên còn dính nhiều mùi khác nhau.

Còn có chút vết bẩn do rượu vang thấm vào.

Cô hơi buồn bực.

Ai có thể biết được người đàn ông này còn có thể đột nhiên đi tới biệt thự nhà họ Cố, nói muốn lấy lại bộ vest này chứ?

Lưu manh lại còn lòng dạ hẹp hòi!

Nhìn nó bẩn thành thế này, chắc chắn không có cách nào trả cho anh được, Cố Nhã Thiển lại ném bộ vest và quay trở về phòng khách.



Bên trong phòng khách.

Cố Giác đặc biệt chú ý tới nghệ thuật pha trà, trong không khí thoang thoảng mùi trà thơm trộn lẫn với hơi trà bốc lên.

Đôi chân dài lại tao nhã của Tô Ngọc Kỳ gác lên nhau, áo sơ mi sáng màu trên người tôn lên vẻ nhã nhặn tới cực điểm trên gương mặt của người đàn ông, nhưng không che giấu được sự nóng nảy, ngông cuồng trong xương cốt của anh.


Người đàn ông cầm một chiếc cốc sứ Thanh Ngọc màu trắng, nhìn chất lỏng màu hổ phách lấp lánh bên trong cùng hơi trà lượn lờ: “Ông chủ Cố không tính nói gì với tôi sao?"

"Tổng giám đốc Tô mới tới New York, nếu như còn chưa quen với mọi chuyện xung quanh, tôi có thể để cho em gái tôi dẫn cậu ra ngoài đi dạo một lát."

Nực cười, Tô thị có công ty con ở New York, gần như hàng năm Tô Ngọc Kỳ đều phải tới vài lần. Khi học đại học, anh đã ở New York hai năm, làm sao có thể nói là chưa quen thuộc chứ.

Anh nhìn gương mặt lộ rõ ý cười của Cố Giác thì cười kín đáo: “Cảm ơn ông chủ Cố, tôi cũng đang có ý đó."

Ánh sáng màu vàng nhạt trong suốt chiếu vào trên thân của người đàn ông. Cố Nhã Thiển đi vào, trong lòng oán thầm một câu, quả nhiên là kẻ bại hoại nhã nhặn!

Cô đi tới bên cạnh Cố Giác: “Anh trai."

Cố Giác vỗ nhẹ vào tay của cô: “Nhã Thiển, ngài đây chính là Tổng giám đốc Tô."

Ánh mắt Cố Nhã Thiển lại nhìn tới trên người Tô Ngọc Kỳ, nhưng cô chỉ liếc qua đã dời tầm mắt, nói với vẻ có lệ: “A, chào Tổng giám đốc Tô."

Người đàn ông cong môi: “Chào cô Nhã Thiển."

"Cô Nhã Thiển, không biết chiếc áo vest của tôi đâu?"

Cố Nhã Thiển hơi cắn môi: “Cái đó, tôi đưa tới tiệm giặt quần áo, còn chưa có lấy về."

"Như vậy à?" Tô Ngọc Kỳ cười, anh rất hiểu người phụ nữ này, cách hai năm nhưng cô không hề thay đổi, khi nói dối sẽ cắn môi không dám nhìn anh. Anh làm sao có thể không biết cô không nhớ anh, buồn bực vì anh cợt nhả với cô, làm sao có thể giữ lại bộ vest của anh chứ.

Chắc hẳn cô đã sớm vứt đi rồi.


Cố Nhã Thiển chột dạ trả lời: “Đương nhiên, đợi đến khi tiệm giặt quần áo đưa bộ vest tới, tôi sẽ trả lại cho anh!"

Không phải chỉ là một bộ vest thôi sao?

Thật nhỏ mọn!

Nhìn trên thân của người đàn ông này bây giờ mặc chiếc áo sơ mi cũng là một nhãn hiệu đắt tiền, thế nào lại cứ nắm lấy một bộ vest không buông tha cô, hóa ra không chỉ đơn thuần là lòng dạ hẹp hòi, còn là đồ háo sắc tính toán chi li!

Cố Nhã Thiển không để ý nữa. Tô Ngọc Kỳ và Cố Giác thương lượng về chuyện kinh doanh, cô nghe không hiểu nên ngồi bên cạnh suýt nữa thì ngủ gật, đợi đến khi hai người nói chuyện xong, Cố Giác nhìn cô: “Em tiễn Tổng giám đốc Tô giúp anh."

"À." Cố Nhã Thiển đi theo phía sau Tô Ngọc Kỳ: “Tổng giám đốc Tô đi thong thả."

Ngoài cửa của biệt thự nhà họ Cố.

Cố Nhã Thiển nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt mình và lùi lại một bước: “Này, Tô Ngọc Kỳ, sao anh còn chưa đi?"

Nơi này chính là biệt thự nhà họ Cố, xung quanh đều có vệ sĩ đấy.

Cô mới không thèm sợ anh đâu!

Nghĩ đến ngay hôm qua, Cố Nhã Thiển lại cảm thấy đôi môi mình đau xót. Người đàn ông này là chó à? Sáng sớm cô cũng cảm thấy đôi môi mình sưng lên, may là chờm đá lạnh một lúc rồi trang điểm mới không thấy rõ đấy.

Giọng nói của người đàn ông trầm lắng lại lười biếng, lộ rõ ý cười: “Cô Nhã Thiển, cô không lưu số điện thoại di động của tôi thì làm thế nào trả lại bộ vest cho tôi được chứ?"


Cố Nhã Thiển lấy từ trong túi ra điện thoại di động của mình và đưa tới: “Được."

Tô Ngọc Kỳ nhận lấy điện thoại và nhập số điện thoại di động của mình vào, lại gọi một lần, lúc này mới đưa cho cô. Cố Nhã Thiển nói: “Tổng giám đốc Tô, không tiễn!"

Cô nói xong liền xoay người quay vào biệt thự nhà họ Cố.

Tô Ngọc Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô và mỉm cười, còn đợi đến khi bóng lưng của cô biến mất vào trong nhà, anh mới ngồi vào trong xe, ánh mắt suy nghĩ gì đó rồi nói với tài xế: “Đi tới khách sạn."

Anh nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, khóe miệng dần dần cong lên, ánh mắt hơi sẫm lại. Người phụ nữ kia quả nhiên không có lương tâm, lại quên anh như vậy.

Chỉ có điều..

Cô sống rất tốt, điều này làm cho anh… vui mừng hơn bất kỳ điều gì khác.

Cô đột nhiên trở thành cô tư nhà họ Cố, Cố Giác người này thật sự giấu đủ sâu, làm kín kẽ không lọt một giọt nước, không hổ danh là ông chủ nhà họ Cố.



Cố Nhã Thiển trở lại trong phòng khách, thấy Cố Giác muốn đứng dậy thì nói với người giúp việc: "Để tôi tới được rồi." Cô đi tới vài bước và đỡ lấy Cố Giác, để anh ta từ từ đứng lên.

Cô lại đỡ anh ta chậm rãi đi lên trên tầng.

Chân trái của anh ta bị tật nên khi bước đi có thể thấy được rõ ràng. Nếu đi chậm rãi còn tạm được, đi nhanh sẽ thấy ngay. Đây là do trước đây anh ta bị tai nạn giao thông gây ra.

"Anh... Tổng giám đốc Tô mới tới kia là ai thế?"

Cố Giác nói: “Đó là người nắm quyền nhà họ Tô bây giờ, một thế gia đứng đầu Trung Quốc."

Từ rất nhiều năm trước, nhà họ Cố đã rút hết tất cả tài sản và thế lực sang nước ngoài, còn xa mới có thể làm người đứng đầu, chỉ có điều cũng ít tiếp xúc với chuyện trong nước.

Cố Nhã Thiển cúi đầu: “Anh, Tô Ngọc Kỳ vừa nãy tới nhà chúng ta làm gì vậy?"


"Tất nhiên là nói chuyện kinh doanh buôn bán với anh rồi." Trên mặt đẹp trai của Cố Giác lộ ra ý cười: “Thế nào, Nhã Thiển có ý với Tổng giám đốc Tô kia à?"

"Ai thèm có ý với anh ta chứ! Em chỉ tò mò thôi."

Cố Nhã Thiển đỡ Cố Giác đi tới phòng làm việc, cầm một chiếc gối đặt ở sau lưng của anh ta, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy chân trái của Cố Giác: “Anh, chân anh còn đau không?"

Chân trái Cố Giác có tật đã nhiều năm, đi lại sẽ bị đau.

"Không sao."

Cố Giác lật xem tập tài liệu trên bàn, lấy kính mắt đeo ở trên sống mũi xuống và mỉm cười nho nhã: “Không phải em vẫn muốn đi ra ngoài sao?"

Trước đó Cố Nhã Thiển thật sự có hứng muốn đi ra ngoài đi dạo, bây giờ chẳng có hăng hái gì nữa, chỉ có điều cô lại nhớ tới bộ vest kia.

Sao người đàn ông kia nhỏ mọn như vậy chứ?

Vì một bộ vest còn đặc biệt tới tìm cô đòi!

Cố Nhã Thiển lái xe đi thẳng tới tòa nhà thương mại.

Cô đi dạo một vòng trong khu vực trang phục nam và tính mua một cái áo mới cho anh. Nhưng cô đi dạo một vòng, không ngờ không tìm được cái tương tự, người hướng dẫn có nói đó là kiểu số lượng có hạn, đã không còn nữa.

Buổi tối, cô ăn cơm cùng Dạ Lê. Mấy nhà hàng này là do người bạn của Tống Hân đầu tư, bên trong phòng bao sát cửa sổ có ánh sáng mông lung lại tao nhã.

Cô đi tới nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi ra bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người hơi quen mắt, cẩn thận nhìn, cô liền trợn tròn mắt, gương mặt trắng mịn nhanh chóng ửng đỏ.

Không ngờ đó là tên khốn kiếp có định sàm sỡ cô!

Tô Ngọc Kỳ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui