Nghĩ tới đây, Lưu Thanh Vũ lộ ra nụ cười thục nữ, dịu dàng lên tiếng: " Cậu Ba."
Một giây sau, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng như khoan nhìn qua, Lưu Thanh Vũ bỗng nhiên đối diện đôi mắt kia, sự vui vẻ, kích động trong lòng biến mất, chỉ có run rẩy.
Ánh mắt người đàn ông ánh mắt rơi trên cổ cô đang đeo dây sao 6 cánh, mắt đen trùng điệp nhíu lại, tiến lên mấy bước một tay nắm chặt, không chút thương tiếc nào kéo xuống, Lưu Thanh Vũ đau thét lên một tiếng.
Tô Ngọc Kỳ từng chữ nói ra lên tiếng: “Cô. Là. Ai!"
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà đeo sợi dây chuyền này??
Trong đầu của anh run lên như một cây cung, trong nhà trống không, người con gái nhỏ bé kia không ở trong nhà...
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ dừng lại một giây trên người Trần Quân Mai, lúc vừa tới quản gia muốn nói lại thôi, đến khi anh đến phòng khách thấy sắc mặt của ông nội và bà nội nghiêm túc, anh liền biết được, sự việc nhất định có liên quan tới nhà họ Lưu mấy người này.
Lưu Thanh Vũ che lấy cái cổ, toàn thân người đàn ông nộ khí giống như là ma quỷ, không để cho cô được phép sợ hãi: “ Tôi.. Tôi là Lưu Thanh Vũ.
Con ngươi Người đàn ông chấn động kịch liệt co vào, giống như mãnh thú thần bí tiềm, hơi thở lạnh lùng mà kiềm chế, nhìn chằm chằm Lưu Thanh Vũ:"Cô nói lại một lần, cô là ai? "
Lưu Thanh Vũ cố gắng để cho mình yếu đuối một chút, khẽ cắn môi, đem tất cả nước bẩn giội vào người Cố Uyên:"Em mới thật sự là Lưu Thanh Vũ, trước đó cùng anh kết hôn là chị gái cùng cha khác mẹ, là chị ta thừa dịp lúc em bệnh nặng tham lam vinh hoa phú quý, uy hiếp nhà em, thay thế em kết hôn với anh. "
Nói rồi, lã chã chực khóc.
Tâm trí của người đàn ông trống rỗng trong chốc lát và ngực anh sưng lên nhanh chóng như nham thạch sắp nổ tung, anh thậm chí cảm thấy mình hình như nghe nhầm, đáy mắt đen nhánh như vực sâu bỗng nhiên vỡ ra.
Gả thay..
Người con gái kia gả thay cho anh..
Là cô gái cùng anh ở chung một năm, không phải Lưu Thanh Vũ.
Không phải Lưu Thanh Vũ..
Vậy mà lại không phải...
Hai tay Tô Ngọc Kỳ nắm thật chặt thành quyền, toàn thân đều cứng ngắc, Lưu Thanh Vũ đánh bạo đi lên trước:"Cậu Ba, em biết chị ta tham lam hư vinh thay thế em gả cho cậu, lừa gạt anh, là chúng ta không đúng, hôn ước là bà nội định ra, cũng bởi sức khỏe em không tốt, thật xin lỗi đều là em không tốt... "
Nói rồi, nước mắt mãnh liệt chảy ra. Ông Tô sắc mặt vẫn như cũ rất khó coi, gặp phải chuyện như vậy, ai có thể vui nổi chứ.
Nhà họ Tô nay rõ ràng chân chính bị người cho đánh một cái cái tát thật kêu.
Nhưng hôn ước là Tưởng Diễm Ly cùng ông định ra, bà đã sớm mất mấy năm trước, ông còn có thể đi oán trách không thành??
Ông hỏi thăm ý kiến Tô Ngọc Kỳ ý kiến:" Ngọc Kỳ, cháu xem chuyện này.. "
Đường nét của người đàn ông lạnh lùng và thon dài. Chỉ có hai bàn tay nắm chặt vào một nắm tay đang phơi bày những cảm xúc bên trong của anh. Anh nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt mình. Người phụ nữ này tên là Lưu Thanh Vũ...
Và người phụ nữ sống cũng anh 1 năm qua lại là ai.
Tiếng nói Tô Ngọc Kỳ khàn khàn khác thường: “Cô ấy là ai?"
Lưu Chấn Khang đứng người lên, trong phòng khách áp lực cường độ cao để ông ta toàn thân mồ hôi lạnh: “ Ban đầu là Thanh Vũ sinh bệnh, chúng ta thật sự là bất đắc dĩ.... "
"Ngậm miệng, tôi không muốn nghe những lười nói nhảm."
Người đàn ông đưa tay, nắm chặt cổ áo Lưu Chân Khang, một cơn cuồng phong thịnh nộ xối xả trong đôi mắt màu đen nhánh, một mảng hung ác nham hiểm nói: "Tôi hỏi ông, cô ấy là ai!! "
"Nó...nó tên là Cố Uyên, là con của tôi và vợ trước. "
Lưu Chấn Khang bị sự tức giận của người đàn ông dọa đến rúng động run một cái.
Lưu Thanh Vũ cũng ngừng thút thít, hơi run rẩy.
Nhiệt độ trong không khí rõ ràng là mùa nóng lên, nhưng lạnh như mùa đông..
Tô Ngọc Kỳ buông lỏng tay ra, trong đầu chỉ quẩn quanh tên của người con gái.
Cố Uyên, cô ấy tên là Cố Uyên.
Cô không phải Lưu Thanh Vũ, cô tên là Cố Uyên.
Khó trách điều tra được tư liệu của cô tại nước Mỹ sinh hoạt cá nhân phóng đãng không chịu nổi, nhưng cô lại rất không lưu loát, đôi mắt kia sạch sẽ thanh tịnh. Thảo nào..
Là anh hiểu lầm cô..
Ông Tô và bà Tô đới với sự việc hoang đường này, suýt nữa ngất đi, bà Tô giờ phút này nhìn Tô Ngọc Kỳ, cảm thán một tiếng: "Ngọc Kỳ, hôn ước này là bà và ông nội cháu còn có bà Tưởng quá cố quyết định, không ai ngờ, có thể xuất hiện sự việc hoang đường này.. "
Lưu Thanh Vũ vội vàng lên tiếng: "Bà Tô, sự việc đã đến nước này, cháu nhất định sẽ tận lực bù đắp sai lầm mà chị cháu phạm phải, hôn ước là trưởng bối quyết định, bà nội trong lòng cháu là người cháu kính trọng nhất.. "
"Cô."
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ xa xăm, đè nén cảm xúc đang lăn lộn cuộn trào trong lồng ngực, nhàn nhạt mở miệng cắt ngang: " Chắc hẳn cô còn không rõ ràng lắm,hôn ướccủa tôi và cô chỉ có một năm, hôm trước đã hết hạn rồi."
Lưu Thanh Vũ hơi mơ hồ, phảng phất ngây người ra.
Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai lại là bộ mặt ngơ ngẩn. Tô Ngọc Kỳ nói với ông Tô: "Ông nội, bà nội, một năm trước cháu cùng Lưu Thanh Vũ kết hôn, ký kết một thỏa thuận, thời hạn hôn nhân một năm, tịnh thân rời đi, hôn ước tự động bị hủy. Hôm trước, hôn ước của cháu và cô Lưu đây về mặt luật pháp đã không còn giá trị."
Ông Tô cùng bà Tô mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng bây giờ dù thế nào đi nữa, cũng không có chuyện gì bất ngờ hoang đường bằng chyện nhà họ Lưu gả thay con gái.
Lưu Thanh Vũ há to miệng, những giọt nước mắt còn vương trên mặt, nhưng đáy mắt còn chìm ẩn một sự sung sướng, đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh thấu xương, toàn thân sững sờ, trên mặt biểu lộ có thể dừng từ buồn cười để hình dung: "Cái này... Sao lại có thể như thế chứ... Không thể nào... "
Tô Ngọc Kỳ nhìn về phía quản gia: “Nói vệ sĩ vào đây, mời ba vị này về cho."
Nói xong, anh nói với ông Tô và bà Tô: “Ông nội bà nội, cháu còn có việc, đi trước, chắc sẽ qua đây muộn một chút." Anh lập tức quay người, cảm xúc trong lồng ngực xao động phức tạp, có cuồng vui có kích động, có phẫn nộ, nhưng cuối cùng toàn bộ đều hóa thành ý niệm.
Anh muốn thấy người phụ nữ kia.
Anh mặc kệ người phụ nữ này là ai, anh nhớ cô như cỏ dại mọc hoang một cách điên cuồng!
Cố Uyên!
Trên đường đi, gọi vô số cuộc điện thoại, Cố Uyên đều không có nghe máy, anh trở lại biệt thự trống vắng, ý nghĩ trong lòng kia càng ngày càng sâu, càng ngày càng nhiều.
Không, sẽ không, cô rõ ràng đã đồng ý với anh.
Sẽ ngoan ngoãn đợi anh.
Sẽ không đi.
Cô sẽ không.
Đúng, cô không có biệt thự, chỉ là ra ngoài mua thức ăn thôi, chỉ là ra đi dạo phố mua đồ, không nhận điện thoại của anh, điện thoại hẳn là không có pin tự động tắt nguồn.
Thế nhưng khi Tô Ngọc Kỳ lên lầu, mở tủ quần áo ra, trông thấy bên trong mấy bộ đồ người phụ nữ thường mặc đều không có, tim anh, vô cùng hoảng loạn.
Cô đi rồi.
Cô không ở đây...
Cố Uyên, tại sao, tại sao cô không đợi tôi, cô đã đồng ý với tôi, chờ tôi về mà, chúng ta sẽ kết hôn...
Tiếng nói của người phụ nữ tinh tế dịu dàng bây giờ vang lên trong đầu. “Ngài Tô..Nếu như tôi lừa gạt anh, anh sẽ tha thứ... Tôi không?"
Người đàn ông cực lạnh lại run rẩy tiếng nói từ hầu xương phát ra: “Sẽ không, Cố Uyên, đồ dối trá nhà cô!"
Anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho trợ lý: “Tra cho tôi một người phụ nữ tên Cố Uyên, điều tra tất cả ghi chép những lần xuất ngoại của cô ấy, nhanhlên!"
Cố Uyên, bất luận cô đi tới đâu, tôi cũng sẽ tìm được cô, đã nói, chờ tôi về, muốn gả cho tôi! Tô Ngọc Kỳ ra khỏi biệt thự, nhanh chóng khởi động xe, tốc độ xe thật nhanh lái ở lối đi bộ, anh đột nhiên đạp phanh lại.
Trong đầu, Cố Uyên cái tên này càng gọi càng rõ ràng, anh hình như ở đâu đó đã nghe qua. Cố Uyên...
Cố Uyên...
Bên trong não bộ của người đàn ông, hiện ra một cô gái nhỏ bé, đáng yêu, cô bé đó tên là Cố Tinh Tinh……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...