“Bả vai tôi bị thương, cánh tay không nâng lên nổi.”
Nghe giọng nói lạnh nhạt của anh, Cố Uyên thầm phản bác trong bụng: Cũng không phải cả hai tay đều không giơ được. Nhưng cô vẫn đỏ ửng mặt mà vươn tay chậm rãi vuốt ve.
Bởi vì nhắm mắt lại.
Cố Uyên mò mẫm vài cái thì chạm vào thứ gì đó cực nóng bỏng.
“Tôi kêu cô giúp, chứ không bảo là sờ lung tung như vậy.” Đáy mắt Tô Ngọc Kỳ tối sầm lại, hai tay siết chặt thành quyền, anh cảm thấy cái cô gái trước mặt này đang đánh giá cao sự khắc chế của anh.
Ngón tay Cố Uyên run lên, lông mi nhấp nháy, nhưng vẫn không mở mắt ra, cô không có sờ lung tung mà: “Cái kia, anh Tô, anh nhanh một chút đi."
“Cô lại sờ lung tung nữa, tôi không ngại làm một trận với cô đâu đấy.”
Cố Uyên nghe giọng nói chứa đầy tình dục mà nghiêm trang của anh thì trợn to mắt nhìn. Giờ cô đang ngồi xổm xuống, vừa mở mắt, tầm mắt dừng ngay ở nơi nào đó, cô đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, cũng không biết rằng ánh mắt này chả có chút uy hiếp nào cả.
Ngược lại ánh mắt kia khiến bụng dưới của Tô Ngọc Kỳ nóng rực từng cơn.
Nghe tiếng mở nước bên tai đã ngừng lại, Cố Uyên nhanh chóng mò mẫm mặc quần áo cho anh, giờ cô mới mở mắt, đỡ lấy cánh tay Tô Ngọc Kỳ đi ra ngoài, sức nặng của anh gần như đặt hết lên vai cô.
Cô đỡ Tô Ngọc Kỳ ra khỏi toilet.
Lúc tối, vú Trương có đưa bữa tối tới, vú bảo Cố Uyên đi về nghỉ ngơi đi, vú ở lại đây chăm sóc cậu chủ cho.
Cố Uyên lắc đầu: “Không cần đâu vú Trương, vú đi về trước đi, tôi ở lại đây chăm sóc anh Tô được mà."
Trong phòng bệnh có mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải.
Cố Uyên lại nhấn chỉnh ẩm.
Khiến không khí không hanh khô như vậy nữa.
Lúc ăn cơm tối, y tá vội tới treo một túi dịch giảm nhiệt hạ sốt cho Tô Ngọc Kỳ, Cố Uyên thì ngồi một bên, mở sách ra xem.
Tiếng gõ bàn phím vang lên bên tai.
Cô ngẩng đầu, thấy trên gối anh đã đặt một cái bàn làm việc nho nhỏ, trên bàn có chiếc laptop, hình như đang mở cuộc họp trực tuyến.
Cố Uyên nghe thấy bên đầu kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Giọng này rất quen tai.
Tô Ngọc Kỳ cau mày: “Phiền toái sao?"
“Dự án này liên quan đến mạng người, người phụ trách tạm thời bị cách chức, cảnh sát cũng tham gia vào, người chết là một cô gái nước Hoa, con nuôi của nhà họ Đông Phương, dạo này nhà Đông Phương cũng phái người đến đây, hơi khó giải quyết.” Tô Vân Thâm nói xong thì hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi, nghiêm trọng không?"
Anh đầu tiên là ‘ừ’ một tiếng, nói câu: “Không có gì đáng ngại."
Trong phòng bệnh luôn thoang thoảng mùi khử trùng. Lúc 10 giờ tối, bác sĩ và y tá có đến kiểm tra một lần. Xong việc thì Cố Uyên đóng cửa lại, chuẩn bị trở về ghế sa lon nằm.
Chợt nghe Tô Ngọc Kỳ nói một câu: “Lại đây."
Cố Uyên đang chỉnh lại chăn, nghe vậy thì thả cái chăn xuống, đi tới: “Anh Tô, có chuyện gì không, có phải không thoải mái không, hay tôi đi gọi bác sĩ đến."
“Lại đây, ngủ.” Tô Ngọc Kỳ nói xong thì tháo cặp kính trên sống mũi xuống, đặt trên tủ đầu giường, rồi nhích qua một bên.
“Không cần, tôi ngủ…Tôi ngủ sô pha là được rồi.”
“Bớt dài dòng!” Anh vươn tay, đúng lúc Cố Uyên đứng ngay cạnh giường bệnh, anh dễ dàng ôm lấy hông của cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Giường bệnh cũng không rộng rãi gì.
Hai người ngủ có hơi chật, nhưng sau lưng có tường nên cũng không đến mức ngã, Cố Uyên nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh vang lên bên tai, ngón tay cô co ro lại rồi giật mình, chợt nghe anh kêu lên một tiếng đau đớn, Cố Uyên không dám nhúc nhích nữa.
Cô sợ không cẩn thận đụng vào vết thương của anh.
Từ từ cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, cô nhắm mắt lại.
Tô Ngọc Kỳ nhìn nét mặt say ngủ của cô, vươn tay xoa lấy mái tóc đen mềm ấy, trong không khí trừ mùi khử trùng ra còn có thêm một hương thơm nhàn nhạt.
Tô Ngọc Kỳ nghỉ ngơi một tuần ở bệnh viện rồi bắt đầu làm thủ tục xuất viện, Cố Uyên không có quyền phát biểu ý kiến về chuyện này, vết thương của anh còn chưa lành mà đã xuất viện, nàng cũng hết cách.
Nhưng thật không ngờ, vào lúc xế chiều hôm đó.
Cố Uyên trở lại biệt thự Ngân Phong, Hoàng Hưng đã gọi điện thoại đến ngay: “Mợ chủ, mợ dọn chút quần áo đi ạ."
Muốn đi đâu sao? Cô dọn đồ làm gì, bên kia Hoàng Hưng không nói ra, chỉ kêu cô nhanh một chút, 5 giờ chiều sẽ tới đón cô, rồi cúp máy.
Cố Uyên chỉ đơn giản xếp vài bộ quần áo. Đến 5 giờ chiều thì đi theo Hoàng Hưng đến sân bay cùng chiếc vali nho nhỏ.
Là một chiếc máy bay tư nhân, Cố Uyên đi vào khoang trong thì nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay nâng ly rượu đỏ, anh nhìn cô: “Lại đây."
Cố Uyên đi đến bên cạnh Tô Ngọc Kỳ ngồi xuống, máy bay chậm rãi cất cánh theo quỹ đạo, Cố Uyên nhìn thoáng qua mây trắng ngoài cửa sổ: “Anh Tô, chúng ta đi đâu vậy?"
“Nước Mĩ.”
Cố Uyên cũng biết hình như công ty Tô thị ở Mĩ có một dự án xảy ra chút vấn đề, liên lụy đến mạng người. Tô Vân Thâm đã bay tới Mỹ, Tô Diệu Đông và Cố Y thì ở lại nhà họ Tô, cũng không lập tức trở về ngay.
Lúc cô đến nhà họ Tô thăm hỏi bà Tô, cũng có nghe Tô Diệu Đông và Cố Y nói chuyện với nhau, nên cô biết được một chút.
Nhưng mà, có thể khiến Tô Ngọc Kỳ còn chưa khỏe lại phải tự mình qua Mĩ, chắc là…Có chút nghiêm trọng…
Hình như Tô Ngọc Kỳ biết cô đang nghi ngờ, anh trầm thấp lạnh nhạt mở miệng: “Có hai người chết, là con gái nuôi của nhà Đông Phương và ám vệ của nhà họ Cố."
Cố Uyên hơi nhíu mày: “Nhà họ Cố?"
Cô nhìn gương mặt hết sức điển trai của Tô Ngọc Kỳ. Dù anh đã nằm viện dưỡng bệnh một thời gian, nhưng rốt cục vết thương vẫn chưa lành, sắc mặt hơi trắng bệch, có một cảm giác tái nhợt như sa vào năm tháng: “Nhà họ Cố, là … họ Cố kia sao?"
“Ừ.”
Một lát sau, anh gật đầu.
Người chết là ám vệ bên cạnh chú năm nhà họ Cố, nhưng lại chết cùng một chỗ với cô tư của nhà Đông Phương, trong này nhất định có bí ẩn. Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên, uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt hơi nheo lại.
Cố Uyên cũng biết, nếu Tô Ngọc Kỳ tự mình đi giải quyết thì chuyện này sẽ hơi phiền phức, nên cô cũng không hỏi nhiều, nhưng không biết tại sao anh lại dẫn cô theo chứ…
Hơn nữa chuyến đi này, cũng không nói rõ phải đi mấy ngày.
Cô cầm di động xem bộ phim lúc tám giờ một lát thì dần cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Máy bay hơi lắc lư một cái, đầu cô dần dần trượt xuống, di động trong tay cũng rơi ra.
Tô Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn, giơ tay lên cố định đầu cô đặt trên vai mình. Sau đó cầm điện thoại lên, mở màn hình, trên đó đang chiếu phim lúc tám giờ, anh nhìn hai lần, thì ra phụ nữ đều thích xem loại phim này.
Lúc máy bay hạ cánh, Cố Uyên còn chưa thức dậy.
Tô Ngọc Kỳ xoay người ôm lấy cô, Hoàng Hưng vội vàng nói: “Cậu chủ, để tôi cho."
“Không cần.” Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày, ôm cô làm động đến vết thương trên vai, nhưng anh cũng chỉ dừng lại một giây rồi nói: “Cô ấy quá nặng, cậu ôm không nổi."
Hoàng Hưng: “....."
Mợ chủ rõ ràng rất gầy.
Tới quán rượu cao cấp đã đặt sẵn.
Trong phòng tổng thống, một người đàn ông giơ tay lên xoa mi tâm một cái, anh ngồi trên ghế sa lon để xem tư liệu và tình trạng lúc đó của hai người chết lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số: “Đưa tư liệu chi tiết của Mộc Tuyệt đến cho tôi, tôi muốn chi tiết nhất."
Mộc Tuyệt là ám vệ của họ Cố, người đã chết cùng một nơi với Đông Phương Huỳnh.
“Lão Tam, anh hoài nghi Mộc Tuyệt này có vấn đề à.”
“Tôi nghi người chết không phải Mộc Tuyệt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...