Tiêu Tuyết tức giận bất bình: “Tôi thật sự muốn tát vào mặt con đê tiện kia!"
"... Tiểu Tuyết... Tôi hơi.. mệt." Cố Uyên muốn cười nhưng phát hiện mình làm thế nào cũng cười không nổi, khóe miệng cô kéo lên cũng cứng đờ: “Tôi ngủ đây, Tiểu Tuyết… Cô cũng nhanh về nghỉ ngơi đi."
Cố Uyên nói xong liền cúp máy.
Cô nằm ở trên giường.
Cô giơ tay lên lau khóe mắt, mu bàn tay ướt đẫm. Thật ra… cô đã sớm đoán được rồi. Người đàn ông này làm sao có thể không động vào Tống Ánh San chứ. Đó là người phụ nữ mà anh đặt ở đầu quả tim để nuông chiều. Đêm tân hôn đó, không phải anh đã bỏ mình lại để tới căn hộ của Tống Ánh San sao?
Không có việc gì, mình vốn… đã sớm biết rồi...
Nhưng vì sao lúc này trong lòng mình lại khó chịu như vậy?
Tiêu Tuyết bảo cô đi tới khách sạn Thần Lan, nhưng cô lấy quyền gì để đi, lại dùng quyền gì để ngăn cản chứ? Người ta nam nữ ân ái, mình ngược lại chen ngang một chân vào.
Cố Uyên, mày khóc cái gì mà khóc! Đừng khóc nữa, Tùng An đã từng nói mình phải sống vui vẻ.
Cố Uyên lau nước mắt và kéo chăn lên, vùi đầu vào trong chăn. Cô nhắm mắt lại, cố bảo mình đừng suy nghĩ nữa, ép mình phải nhanh ngủ đi.
Nhưng cô ngủ không được.
Nghe đồng hồ tích tắc từng giây từng phút trôi qua nhưng cô vẫn ngủ không được.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở trên sô pha, châm một điếu thuốc và hút một hơi. Tống Ánh San nói trong nhà của cô ta vừa mới sửa xong, mấy ngày hôm trước ở trong khách sạn nên muốn tới trong khách sạn để lấy quần áo và một ít đồ dùng hằng ngày về.
Trên người anh đột nhiên có một cảm giác khô nóng khác thường.
Cảm giác này đang chậm rãi cắn nuốt anh.
Người đàn ông rít mạnh một hơi thuốc, muốn ép cảm giác nóng bức đang dần dần sôi trào trong cơ thể xuống.
Tống Ánh San đứng ở cửa, mở ra một khe hở và nhìn vào trong phòng khách bên ngoài. Kỷ Liên Liên gọi điện thoại cho cô ta: “Alo, Ánh San, thế nào rồi?"
Tống Ánh San khẽ nói: “Tôi và anh ấy đều ở trong phòng."
"Ánh San, lần này cô cứ yên tâm đi, loại thuốc này có hiệu quả rất mạnh, tôi mua được từ chợ đêm lại pha vào trong rượu vang của anh ta. Tôi còn đặc biệt dặn người ta bỏ hai phần thuốc. Là con người thì không chịu được đâu. Cô lại chờ một lát nữa..."
Mặt Tống Ánh San đỏ bừng lên, cô ta ngắt điện thoại, hơi thở bắt đầu trở nên gấp rút, cổ cũng đổ đầy mồ hôi, trong rượu vang mà cô ta uống...
Cũng có thành phần của thuốc kích dục.
Chỉ có điều liều lượng không nặng lắm.
Nhưng như vậy đủ làm cho cô ta mơ mơ màng màng rồi.
Tống Ánh San mở cửa phòng ngủ và đi ra ngoài, chậm rãi đi tới trước ghế sa lon, cắn đôi môi đỏ, hơi thở giống như hoa lan nói: “Ngọc Kỳ..."
Trong đôi mắt Tô Ngọc Kỳ không còn tỉnh táo như trước, mặc dù vậy anh vẫn cố gắng kìm chế, nắm tay siết chặt lại, khớp xương lộ ra trắng bệch. Điện thoại ở trong tay của người đàn ông gần như muốn biến dạng, ngực lên xuống kịch liệt.
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên nặng nề.
Đôi mắt này cũng dần dần tối tăm.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy cô gái đi tới bên cạnh mình, anh đứng lên, dáng người vẫn cao lớn, thẳng tắp như cán bút: “Em dọn đồ xong chưa? Giờ không còn sớm nữa, anh sẽ đưa em về."
Tống Ánh San không ngờ hiệu quả của thuốc đã như vậy mà người đàn ông này còn có thể duy trì được đầu óc tỉnh táo.
"Ngọc Kỳ, em nóng quá… Em không biết làm sao, thật sự không thoải mái, rất khó chịu." Tống Ánh San cắn môi, ánh mắt mông lung, gương mặt đỏ bừng. Cô ta nắm lấy cánh tay của người đàn ông: “Ngọc Kỳ..."
Tô Ngọc Kỳ không hề cử động, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng đã được trang điểm tinh tế của cô gái xinh đẹp trước mắt, hai tay siết chặt.
Đột nhiên xuất hiện hiệu quả thuốc mạnh như vậy đã cho anh biết...
Anh bị bỏ thuốc rồi.
"Ánh San, em tỉnh táo lại một chút đi? Anh đưa em về." Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên, nắm lấy hai tay của Tống Ánh San và bước nhanh kéo cô ta đi tới cửa, định mở cửa.
Cửa bị khóa từ bên ngoài.
Mi tâm của người đàn ông giật giật, trong mắt lóe lên sự hung ác. Không ngờ lại có người bỏ thuốc anh, tính kế anh! Nhưng lúc này anh đã không có bao nhiêu sức lực để suy nghĩ những điều này nữa, dục vọng trên người đang không ngừng kêu gào lan tràn ra từng sợi dây thần kinh.
Đôi môi đỏ mọng của Tống Ánh San giống như đóa anh đào. Cô ta dùng lượng thuốc ít, nhưng cho dù ít thì dưới thân cũng khô nóng khó chịu giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn gặm. Cô ta không biết người đàn ông này bị bỏ thuốc gấp đôi làm thế nào còn có thể kiên trì được như vậy.
"Ngọc Kỳ..." Tống Ánh San giơ tay cởi áo của mình ra một chút, lộ ra một phần làn da trắng mịn ở ngực và ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, ngực dán vào trên lưng của anh, giọng nói mềm mỏng, đáng yêu như nước.
Tô Ngọc Kỳ cố gắng tìm cách khác để rời đi lại bị Tống Ánh San ôm lấy thắt lưng. Cơ thể mềm mại, nóng bỏng của người phụ nữ làm cho đầu óc anh thoáng cái như muốn nổ tung.
Bởi vì cố nhẫn nhịn nên trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì trong đầu bị dục vọng cắn nuốt, trong mấy giây ngắn ngủi chợt trống rỗng, trong cơ thể bị ngọn lửa ngập trời thiêu đốt, còn có dục vọng trong cơ thể đang kêu gào sôi trào gần như muốn nổ tung, ép anh đến giới hạn cuối cùng rồi.
Đôi môi mỏng của anh mím lại, hơi ngẩng đầu lên, hầu kết đầy gợi cảm đang nhanh chóng chuyển động lên xuống, giọng anh khàn khàn lại lạnh lùng mở miệng nói: “Ánh San, em tỉnh táo lại một chút đi, thả ra!"
"Ngọc Kỳ…" Lúc này Tống Ánh San đã không chịu nổi nữa rồi. Cảm giác khô nóng, trống rỗng trong cơ thể đang dần dần hành hạ cô ta, suy nghĩ cũng không rõ ràng nữa. Cô ta thả lỏng thắt lưng của Tô Ngọc Kỳ ra và bắt đầu cởi quần áo.
Mi tâm Tô Ngọc Kỳ giật mạnh. Anh cúi đầu và hét lên một tiếng, cúi người bế Tống Ánh San đã cởi quần áo chỉ còn lại có một lớp mỏng manh lên, đi nhanh về phía phòng ngủ.
Tống Ánh San giơ tay vòng qua cổ của người đàn ông, nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông mà trong lòng rạo rực, xúc động muốn hôn anh. Một nụ hôn còn chưa chạm tới trên môi của người đàn ông…
Cô ta lại hét lên một tiếng.
"A…"
Cả người cô ta bị ném vào trong bồn tắm đầy nước lạnh.
Tô Ngọc Kỳ mở vòi hoa sen bên nước lạnh ra, nước lạnh xối vào trên người mình, xối đi vài phần dục vọng, nhưng chỉ có thể nhất thời kìm chế được một chút.
Người đàn ông quỳ một đầu gối trên đất, nửa người trên cơ bản đều bị nước lạnh làm cho ướt sũng.
Trong không khí phảng phất mùi nước hoa trên thân của người phụ nữ bay vào chóp mũi của anh làm tăng lên hiệu quả của thuốc kích dục trong cơ thể, trêu chọc mãnh liệt dục vọng trong cơ thể. Mái tóc đen ướt sũng dính vào trên trán anh, cũng không biết là do mồ hôi hay là nước lạnh.
Tô Ngọc Kỳ biết mình...
Sắp không kiên trì được nữa rồi.
Nước lạnh cũng vô ích.
Lúc này, hiệu quả của thuốc trong cơ thể gần như đã từng bước một, dần xâm chiếm lấy ý thức của anh.
Anh rất muốn, rất muốn đè người phụ nữ trước mắt này xuống giường.
Tống Ánh San giãy giụa từ trong bồn tắm mặt bò ra ngoài, quần áo trên người bị nước làm cho ướt sũng, chiếc áo sơ mi nữ gần như trong suốt đã không che giấu được bất kỳ thứ gì nữa, bao quanh cơ thể đầy ái muội câu hồn.
Cho dù bình thường Tô Ngọc Kỳ nhìn cô ta cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này, hiệu quả của thuốc đạt đến đỉnh điểm đã hành hạ anh, dục vọng quả thật sắp bùng nổ rồi.
Người đàn ông bế cô ta lên và đặt ở dưới thân, bàn tay không chịu sự khống chế của anh, chỉ theo bản năng của cơ thể bị thuốc kích dục chỉ huy mà giơ lên xé rách chiếc áo sơ mi màu trắng trong suốt của Tống Ánh San ra. Khi anh muốn cúi đầu hôn cô ta, trong đầu anh chợt hiện ra gương mặt của người phụ nữ trong biệt thự Ngân Phong kia. Làn da của người phụ nữ kia trắng mịn, tinh tế, đôi mắt sạch sẽ trong vắt.
Lưu Thanh Vũ!
Hai tay anh chợt nắm chặt lại, đấm mạnh lên sàn phòng tắm.
Khớp xương ngón tay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn làm cho anh có chút tỉnh táo.
Một giây tiếp theo, Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên, sống tay đánh vào sau gáy của Tống Ánh San làm cho cô ta hôn mê. Anh bế Tống Ánh San đặt lên giường.
Sau đó, anh đứng lên, bước chân hơi lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ. Anh nhặt chiếc điện thoại bị rơi ở trên thảm trải sàn trong phòng khách, hơi thở gấp rút, mở danh bạ điện thoại ra và nhanh chóng gọi đi.
Đầu kia không có ai nghe máy.
Lưu Thanh Vũ, Lưu Thanh Vũ.
Bởi vì hiệu quả của thuốc, khớp xương trên người anh đã căng ra đến mức gần như không có cách nào chịu đựng được nữa. Đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông rơi vào con dao gọt hoa quả trên bàn trà. Một giây tiếp theo, Tô Ngọc Kỳ cầm lấy con dao, vẻ mặt không hề thay đổi cắm mạnh lưỡi dao sắc bén vào trong vai mình.
Trong nháy mắt, đau đớn mãnh liệt làm cho cả người anh từ trong vũng bùn của dục vọng tỉnh táo lại. Anh rút con dao ra khỏi máu thịt.
Đau đớn kịch liệt làm cho suy nghĩ lập tức tỉnh táo lại, anh rút con dao từ trong máu thịt ra, trong nháy mắt máu điên cuồng phun ra.
Sắc mặt tái nhợt, Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, anh cũng không có vẻ gì quá đau khổ. Anh nhíu mày, liếc nhìn vạch chỉ thời gian trên chiếc đồng hồ.
Mười một giờ mười phút đêm rồi.
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoàng Hưng.
Cố Uyên ngủ một giấc dậy thấy hơi khát nước. Mùa đông cô bật điều hòa nhưng không mở thêm máy phun sương, cảm giác cổ họng hơi khô. Cô ngồi dậy, tính đêm nay tắm rửa xong lại ngủ tiếp.
Cô mặc một chiếc váy ngủ xuân hè màu trắng và đi tới cửa lấy một chiếc áo khoác trên móc áo, khoác lên trên vai rồi đi xuống tầng.
Nước ấm chảy xuống cổ họng làm Cố Uyên cảm thấy thoải mái hơn.
Cô đang chuẩn bị lên tầng.
Chợt cô lại nghe thấy có tiếng chìa khoá xoay trong lỗ khóa.
Cô nắm chặt quần áo trên người, chậm rãi đi về phía cửa. Bây giờ đã sắp sáng rồi.
Có tiếng tra chìa khoá, chẳng lẽ là Tô Ngọc Kỳ tới sao?
Nhưng muộn thế này rồi. Anh đã mấy ngày không tới, làm sao có thể đột nhiên về được?
Không phải Tiêu Tuyết nói anh ở khách sạn Thần Lan với Tống Ánh San sao....
Không thể, không thể nào là anh được.
Cố Uyên đi tới, nghe tiếng chìa khoá chuyển động trong lỗ khóa nhưng cửa không mở ra. Lâu như vậy, sao có thể không mở cửa được chứ? Chẳng lẽ là… có kẻ xấu... Biệt thự Ngân Phong là khu căn hộ cao cấp nhất ở thành phố Hải Châu, hệ thống bảo mật rất tốt, người lạ căn bản không thể vào được.
Cô nhìn qua mắt mèo, muốn xem thử tình hình bên ngoài.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, một giây tiếp theo, Cố Uyên bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp, cánh tay của người đàn ông có sức lực rất lớn, vòng qua thắt lưng của cô, ép cô lên trên tường.
Cố Uyên kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn thấy rõ ràng người tới nhưng vẫn chưa kịp phản ứng.
Đột nhiên những nụ hôn giống như che trời lấp đất rơi xuống.
"Ngài… A... Tô…"
Trong đầu Cố Uyên đầy nghi ngờ.
Sao muộn thế này anh còn có thể đột nhiên trở về? Không phải anh cùng Tống Ánh San tới khách sạn quốc tế Thần Lan sao?
Người đàn ông hôn rất mạnh mẽ lại liên tục, hơi thở nặng nề hỗn loạn. Cố Uyên có phần không chịu nổi người đàn ông hôn dữ dội như vậy, đầu lưỡi đảo quanh làm môi và răng cô tê dại, thậm chí cũng sắp không thở được nữa rồi.
Cố Uyên đẩy vào ngực của người đàn ông, đột nhiên nghe được một tiếng rên rất khẽ. Cô sợ run người trong một giây, nhưng Tô Ngọc Kỳ không thả cô ra, cánh tay ôm lấy bên thắt lưng của cô có chút run rẩy.
Bởi vì tối nay Cố Uyên vừa tỉnh dậy đã đi xuống phòng khách dưới tầng định uống mấy ngụm nước nên chỉ mặc áo ngủ mát mẻ và một chiếc áo khoác. Cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng rực trên cánh tay của người đàn ông.
Anh còn có sự run rẩy.
Cách lớp vải mỏng, da của cô giống như bị bỏng.
Nó làm cho cô run rẩy.
Đột nhiên cổ thoáng lạnh, cô giơ tay sờ thử thì đột nhiên nghe được bên tai có giọng khàn khàn của người đàn ông khẽ nói: “Lưu Thanh Vũ, sinh nhật vui vẻ..."
Hơi thở hổn hển lại nóng hổi của anh kèm theo lời nói rơi vào bên tai của người phụ nữ.
Một giây tiếp theo, tiếng chuông đồng hồ bên trong phòng khách báo mười hai giờ vừa qua. Đôi môi của Cố Uyên thoáng tái nhợt, mắt cô rũ xuống. Hôm nay là...
Bản thân cô cũng không biết hôm nay là sinh nhật của Lưu Thanh Vũ.
Là Lưu Thanh Vũ.
Tô Ngọc Kỳ làm sao có thể nhớ được... Anh làm sao có thể nhớ chứ...
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Cố Uyên còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, bóng dáng người đàn ông đè qua như không còn sức lực. Cố Uyên giơ tay đỡ lấy ngực của người đàn ông, hoang mang đỡ lấy cơ thể của anh đang ngã xuống: “Ngài Tô, ngài Tô sao vậy?"
Cô trợn tròn mắt, cảm giác trên tay của mình có vết ẩm ướt lại ấm nóng. Cố Uyên nhìn người đàn ông, trên gương mặt đẹp trai lại đầy nhã nhặn đang tái nhợt, mi tâm hơi nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền, màu môi thẫm lại, mái tóc đen ướt sũng dính ở trên trán.
Cô chậm rãi nhìn về phía trên tay của mình, trong lòng bàn tay trắng nõn có một mảnh màu đỏ ướt sũng.
"Ngài Tô… Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ anh tỉnh lại, tỉnh lại đi!!" Cố Uyên hoang mang muốn đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của anh. Dáng người anh cao lớn, tất cả sức lực đều đè lên trên người Cố Uyên làm cô căn bản không đỡ nổi anh. Cô biết Tô Ngọc Kỳ nhất định đã bị thương, nếu không làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy được...
Ngày hôm sau.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Khi ánh sáng mặt trời mùa đông vừa chiếu vào, rơi xuống hàng mi cong của người phụ nữ, cô mới chậm rãi mở mắt ra. Cô gần như theo bản năng lập tức kiểm tra tình trạng của người đàn ông.
Bởi vì Tô Ngọc Kỳ mất máu quá nhiều nên đã hôn mê.
Đến bây giờ, anh còn chưa có tỉnh lại.
Cố Uyên giơ tay chạm đến trán của người đàn ông, nóng rực.
Anh đang bị sốt.
Đêm hôm qua, sau khi Tô Ngọc Kỳ hôn mê không đến mấy phút thì Hoàng Hưng đã chạy tới biệt thự Ngân Phong, đưa Tô Ngọc Kỳ đến trong bệnh viện, đồng thời nói với cô về chuyện tối hôm qua...
Cô sờ về phía cổ mình.
Cô sờ được góc cạnh của mặt dây chuyền.
Đây là một mặt dây chuyền ngôi sao sáu cạnh. Cố Uyên nhìn mặt của người đàn ông, ngón tay vuốt ve góc cạnh trên mặt dây chuyền, dưới quầng sáng của ánh nắng sớm, các đường nét trên mặt người đàn ông tái nhợt vì mất máu quá nhiều lại bớt đi sự lạnh lùng góc cạnh trước kia, có thêm một phần cảm giác nhã nhặn trong sáng như ngọc.
Cô giơ một tay nhẹ nhàng vuốt ve từ xương lông mày đến mũi của người đàn ông.
Sau đó cô vội thu tay về.
Khuya hôm qua, Hoàng Hưng nói đã từng nói.
"Tôi vốn định đưa ngài ấy đi bệnh viện nhưng ngài ấy cố ý muốn quay về biệt thự trước, tôi khuyên không được."
"Ngài nói, tối qua là sinh nhật của mợ chủ..."
"Sợi dây chuyền này là do ngài ấy nhờ An Luân thiết kế. Thật ra ngài sau khi ngài ấy làm mất dây chuyền do La Thần Dương tặng cho mợ chủ, mợ chủ luôn tức giận, chiến tranh lạnh với ngài ấy, cho dù ngài mất hứng nhưng vẫn tìm người làm một cái dây chuyền tương tự với cái kia, mặt dây chuyền ngôi sao sáu cạnh này kiểu dáng bình thường hơn nữa cũng rất nhiều. Cuối cùng, ngài An Luân tự mình thiết kế một sợi dây chuyền."
"Đây là quà sinh nhật ngài ấy tặng cho mợ chủ."
Khi đưa đến bệnh viện, bởi vì bỏ lỡ thời gian nên cho dù vết thương của Tô Ngọc Kỳ không hề trúng chỗ nguy hiểm nhưng mất máu quá nhiều, lại thêm vết thương dính nước bị nhiễm trùng, anh vẫn bị sốt cao hôn mê.
Trong lòng Cố Uyên hơi chua xót... Cô mỉm cười. Thật ra vừa nghe Hoàng Hưng nói những lời này, cô không tin. Người đàn ông này làm sao có thể nhớ sinh nhật của cô… của Lưu Thanh Vũ được chứ..
Anh làm sao có thể tặng cho cô sợi dây chuyền này được.
Số phận thật sự trêu người.
Cô không phải là Lưu Thanh Vũ. Tối hôm qua cũng không phải là sinh nhật của cô.
Vì sao, vì sao lại là thân phận này?
Nghĩ đến một câu “sinh nhật vui vẻ” đã vang lên bên tai tối hôm qua, trong nháy mắt nước mắt rơi ra khỏi viền mắt của người phụ nữ.
Ngài Tô, lòng tốt của ngài, Cố Uyên sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng.
"Tại sao lại khóc?" Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn lại yếu ớt của người đàn ông, Cố Uyên ngẩn người rồi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.
Ngoại trừ bởi vì không còn sắc máu mà gương mặt nhã nhặn đẹp trai của anh có phần tái nhợt nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo, cô cũng không nhìn ra được anh có cảm xúc nào khác. Chỉ có vết thương bị đau đớn nên lông mày anh mới hơi nhăn lại mà thôi.
"Ngài Tô, anh… anh đã tỉnh rồi." Cố Uyên giơ tay lên lau nước mắt bên khóe mắt, trong mắt hiện lên chút vui mừng: “Vậy để tôi đi gọi bác sĩ ngay."
Cô đứng lên và muốn đi ra ngoài lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay kéo lại.
Cho dù anh không thoải mái nhưng lực cầm cổ tay của người phụ nữ vẫn rất lớn, rất chặt.
Cố Uyên nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình: “Ngài Tô, anh tạm thời thả tôi ra đã, tôi đi gọi bác sĩ tới."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...