Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Giản Ninh trợn mắt trắng không để ý tới anh ây.
“Tiêu Diễn, sao em lại ở chỗ này?”
“Tiết kiệm điện.
”
“Cái gì?”
Tiêu Diễn run rấy chân, nghiêm túc nói, “Hai ngày nay A Dận không biết đang bận cái gì, cũng không ở nhà, trời nóng như vậy, em một mình ở bên đó không phải phải bật điều hòa sao… Nghĩ dù sao bên này cũng bật điệu hòa, nên em đến ké điều hòal Tiểu Quán Quán, chị cứ xem như em không ở nhà, có thể sống qua ngày hay không?”
Lâm Quán Quán bu môi.
Tin anh ấy mới lạ.
Rõ ràng chính là hướng về phía Giản Ninh mà tới… cô cũng không vạch trần anh ấy, chỉ hỏi anh ấy: “Cuối tuần này anh trai em sao lại đi làm?”
“Anh trai em bận!”
“Sao em lại nhàn rỗi như vậy?”
“Chậc chậc! Tiêu Quán Quán chị như vậy là không đúng, anh trai em là ông chủ, mỗi năm kiếm được rất nhiều tiền, còn em chỉ là một nhân viên nhỏ, môi Tháng đáng thương ‹ có được chút tiền lương, chị không thể yêu cầu em cầm tiền bán bắp cải, thao túng bán mì trắng được!”
Sắc mặt Lâm Quán Quán trở nên trắng bệch, lười đùa giỡn với anh ấy.
Cô đi vào nhà bếp để làm bánh sandwich giăm bông đơn giản, rót một ly sữa và ngôi trên ghê sofa để giải quyết bữa ăn sáng.
Máy lạnh trong phòng khách mát mẻ và thoải mái.
Lâm Quán Quán vừa ăn bánh sandwich, vừa híp mắt, vô cùng hưởng thụ.
“Mami…”
Tâm Can đang làm bài tập ở trên bàn trà đột nhiên đáng thương gọi cô một tiếng, Lâm Quán Quán củi đầu, liền thấy Tâm Can đang thèm thuồng nhìn bánh sandwich trong tay cô.
“Muốn ăn sao?”
Tâm Can liều mạng gật đầu.
Lâm Quán Quán đang muốn vẫy tay gọi cô bé tới, liền nghe thấy Duệ Duệ hừ lạnh một tiếng, cậu bé “bộp” một tiếng buông khối rubik xuồng, mặt không chút thay đổi nhìn Tâm Can, “Tiêu Tâm Can! Đừng chơi trò thông minh! Nhanh làm bài tập về nhà của em đi, không hoàn thành bài tập ở nhà thì không được phép ăn nhẹ!”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười.
Tiểu nha đầu hóa ra là vì chạy trốn làm bài tập vê nhà.
“Anh trai~~”
“Làm nũng cũng vô dụng!”
Tâm Can nhất thời khóc khuôn mặt nhỏ bé của mũm mĩm, cô bé bĩu môi, hai khuôn má thịt đáng yêu làm cho người ta muốn nhéo một cái, Tâm Can âm ức cáo buộc, “Anh trai chán ghét! Tại sao anh trai không làm bài tập ở nhà.
”
Duệ Duệ nhếch.
môi cười, “Bởi vì.
.
những câu hỏi ấu trĩ này, anh đều – biêt!”
Tâm Can trút giận nằm sắp trên bàn trà.
Không công bằng!
Rõ ràng là cùng một ba một mẹ, hơn nữa thời gian sinh ra chỉ kém mây phút, dựa vào cái gì mà anh trai lại thông minh hơn nhiêu so với cô bé chứt Tâm Can buồn bực.
Nhìn Tâm Can bị đâm vào tim hàng ngày, Lâm Quán Quán tỏ ra vô cùng đồng tình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...