“Anh tới đây làm gì?” Lâm Quán Quán nhướng mày, quét mắt nhìn phía sau, hài hước nói: “Đến gần tôi như vậy không sợ người khác nói xấu sao? Leo lên Lạc Niệm Niệm, anh hẳn là phí không ít công phu đi, anh không sợ truyền tới tai Lạc Niệm Niệm, cô ta sẽ chia tay anh sao?”
“Cô ấy sẽ không!”
Không biết anh lấy đâu ra tự tin.
Lâm Quán Quán trợn trắng mắt, cô vẫy vẫy tay như xua ruồi bọ: “Làm ơn đi xa chút được không, anh làm ô nhiễm không khí bên người tôi rồi.”
Tiêu Dục thở dài: “Quán Quán, em nhất định phải nói chuyện với anh như vậy sao?”
“Không thì sao?” Lâm Quán Quán buồn cười nói: “Anh nghĩ tôi nên nói chuyện thế nào? Đừng nói là anh nghĩ sau khi anh làm hại tôi thiếu chút nữa vứt luôn cái mạng nhỏ tôi sẽ còn nhất vãng tình thâm với anh, sau đó khóc lóc thảm thiết cầu anh, để anh ở bên tôi đó chứ?”
Tiêu Dục bị nói trúng tâm sự, tức khắc ngượng ngùng.
“Mẹ nó! Anh thật là nghĩ như vậy sao? Mẹ nó, chứng vọng tưởng của anh nghiêm trọng như vậy à! Lão nương lại không thích SM, không có khuynh hướng thích chịu ngược!”
“Quán Quán em không cần phải nói tuyệt tình như vậy, anh đều hiểu.”
Mẹ nó.
Chính cô còn không hiểu, anh ta lại hiểu cái gì?
Lâm Quán Quán hoang mang.
“Em ngoài miệng nói càng vô tình, anh liền càng hiểu rõ.”
Tiêu Dục nâng mắt lên, thẳng tắp đối diện cô.
“Quán Quán, em không quên được anh!”
“Quán Quán, em không quên được anh!”
Ha hả!
Rốt cuộc ai cho anh ta tự tin vậy.
Lâm Quán Quán thiếu chút nữa tức giận, cô trợn trắng mắt, dứt khoát dời ánh mắt đi, đem Tiêu Dục thành không khí.
Mẹ nó!
Đem anh ta thành không khí là đã cất nhắc anh ta rồi.
“Quán Quán, không cần gạt anh.”
“Anh biết trong lòng em vẫn thích anh.”
“Lúc trước, khi anh chưa chia tay Lâm Vi, em không phải nói, trong lòng em vẫn luôn có anh sao.”
ĐÓ là vì để dụ anh ta thấy rõ gương mặt thật của Lâm Vi được không!
“Quán Quán, anh có thể gạt em nhưng em không lừa được chính em, nếu không phải thích anh, sao em có thể lần lượt tiếp cận A Dận, hiện tại lại ở bên chú hai của anh? Anh biết, chúng ta là mối tình đầu của nhau, sao có thể dễ dàng quên mất như vậy.” Tiêu Dục nhìn bốn phía, thấy mọi người đều ở cách xa xa, nhịn không được tiến lên một bước, anh thâm tình nhìn Lâm Quán Quán, ôn nhu nói: “Quán Quán, em chờ một chút, chờ anh tích cóp đủ thực lực, hai chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau.”
ở bên nhau?!
Mẹ nó!
Đây là tiểu thuyết khủng bố nhất mà cô từng nghe qua.
“Tiêu Dục.”
“Quán Quán, e yên tâm.” Tiêu Dục nhấp môi: “Em không cần nói gì cả, anh sẽ xử lý tốt.”
Lâm Quán Quán rốt cuộc chịu không nổi anh ta tự quyết định, cô hung hăng trợn trắng mắt, không lưu tình chút nào đánh vỡ ảo tưởng anh taL “Mẹ nó! Tôi yên tâm? Tôi yên tâm cái gì? Anh sẽ xử lý tốt cái gì? Xử lý tốt Lạc Niệm Niệm? Tiêu Dục ơi là Tiêu Dục, đừng nói là anh ở cùng Lạc Niệm Niệm thuần túy chính là vì lợi dụng cô ấy, chờ lấy được hết tất cả nhà cô ấy liền chuẩn bị một chân đạp cô ấy đi đó chứ?”
Tiêu Dục không có phủ nhận.
“Mẹ nó! Anh thật đúng là tra nam mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...