Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


Lạc Tấn Hoa đột nhiên trừng lớn mắt, thần sắc ông ngưng lại, chén rượu trong tay ngã trên mặt đất, theo tiếng mà vỡ.

Lâm Quán Quán thở dài.

Không cần suy nghĩ.

Lạc Tấn Hoa phản ứng thế này, trước kia khẳng định yêu thầm mẹ, hơn nữa khẳng định là tình cảm thâm hậu, bằng không khi biết mẹ đã qua đời, cũng không phải là loại vẻ mặt này.

“Đây là chuyện khi nào?” Lạc Tấn Hoa gian nan hỏi.

“Mười tám năm trước!”
“Mười tám năm trước còn sớm như vậy mà bà ấy liền đi sao.” Lạc Tấn Hoa tựa hồ có chút chịu không nổi cái đả kích này, hai chân mềm nhũn, lảo đảo lui ra phía sau hai bước, suýt nữa té ngã.

Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông.


“Bác không sao chứ?”
“Không sao!”
Cơ hồ ở ngay lúc Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ đỡ lấy Lạc Tấn Hoa, Lạc thái thái liền chạy đến.

“Tấn Hoa!”
Bà cuống quít đỡ lấy ông: “ông thế nào rồi?”
Sắc mặt Lạc Tấn Hoa tái nhợt, sau một lúc lâu mới hoãn lại: “Không có việc gì!
“Còn nói không có việc gì, ông nhìn xem sắc mặt của ôg, trắng bệch rồi để tôi đỡ ông trở về phòng nghỉ ngơi, Niệm Niệm! Niệm Niệm mau đi tìm bác sĩ!”
“Ba!” Lạc Niệm Niệm chạy tới, tiếp nhận ông từ Tiêu Lăng Dạ, đỡ lấy cánh tay Lạc Tấn Hoa: “Ba ba thế nào, có phải tim lại phát tác không? Con lập tức đi tìm bác sĩ lại đây.”
“Không cần!” Lạc Tấn Hoa giữ chặt hai mẹ con: “Không cần phiền phức như vậy, thật không có việc gì!”
Đáng chết!
Vừa rồi ba còn tốt như thế nào chỉ chớp mắt, nói mấy câu với Lâm Quán Quán, cơn đau tim lại đột nhiên phát tác!
Lạc Niệm Niệm trừng mắt nhìn Lâm Quán Quán, giọng căm hận nói: “Tiêu thái thái! Cô nói gì với ba tôi?! Vừa rồi tôi làm khó dễ cô là tôi không đúng, tôi đã nói tạ tội, cô rõ ràng cũng tha thứ cho tôi! Một khi đã như vậy, vì sao còn muốn kích thích ba tôi?”

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ đột nhiên lạnh lùng: “Lạc tiểu thư, chú ý lời nói của cô!”
“Tôi không… “Niệm Niệm, câm mồm!” Lạc Tấn Hoa khẽ quát một tiếng.

“Ba.”
“Câm mồm!”
Lạc Niệm Niệm không cam lòng im miệng.

“Chuyện của ba không quan hệ tới Quán Quán!” ông nâng mắt lên, lại nhìn Lâm Quán Quán, ánh mắt ôn hòa như cũ: “Quán Quán, bác với bác gái cháu chỉ có cô con gái này.

Ngày thường quá nuông chiều mới dưỡng thành tính tình như vậy bất quá tuy rằng Niệm Niệm có chút tùy hứng nhưng bản tính không xấu, cháu không cần tức giận với nó.”
Lâm Quán Quán nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Bác Lạc yên tâm, cháu sẽ không so đo với một đứa con nít.”
Con nít?!
Ai là con nít!
Lạc Niệm Niệm bất mãn vừa muốn phản bác lại đối diện với ánh mắt nghiêm túc của ba, cô đành phải đem bất mãn nuốt vào trong bụng.

Lạc Tấn Hoa cười cười với Lâm Quán Quán: “Quán Quán, tuổi của cháu cũng gần Niệm Niệm, hẳn là có thể chơi cùng đi, nhà chúng ta vừa mới từ Kinh Thành dọn về cũng không có người quen thuộc, nếu cháu không chê, về sau thường xuyên tới đây đi đi lại lại.”
Cô cùng Lạc Niệm Niệm?
Lâm Quán Quán âm thầm lắc đầu, cô không ngốc, Lạc Niệm Niệm hiển nhiên có địch ý với cô, cái khác không nói giữa các cô kẹp một cái Tiêu Dục, không có khả năng chơi với nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui