Trong lòng bất mãn nhưng nghĩ Tiêu Lăng Dạ coi trọng yến hội hôm nay, nếu bọn họ thật sự cứ như vậy phủi tay chạy lấy người, chỉ sợ sẽ cùng Lạc gia kết oán, Tiêu Lăng Dạ không sợ vì cô mà đắc tội với người, cô lại không nghĩ để anh làm như vậy.
Có cái Long Ngự Thiên ở bên cạnh như hổ rình mồi cũng đã rất nguy hiểm, cô không muốn Tiêu Lăng Dạ lại bởi vì cô mà gây thù chuốc oán.
Nhưng là.
Mọi chuyện cũng không thể cứ như vậy cho qua.
Bằng không có vẻ như bọn họ dễ bị bắt nạt.
Nghĩ như vậy.
Lâm Quán Quán giật nhẹ tay áo Tiêu Lăng Dạ, ý bảo anh không cần nói chuyện, sau đó, cô mỉm cười nhìn Lạc Tấn Hoa, không nhanh không chậm nói: “Lạc tiên sinh, ông nói không sai, Lạc tiểu thư tuổi còn nhỏ sẽ phạm sai lầm, về tình cảm có thể tha thứ.
Bất quá tôi cảm thấy, tuổi nhỏ cũng không phải lý do để khi dễ người khác! Huống chi, nghe nói Lạc tiểu thư năm nay đã 21 tuổi, đã sớm thành niên, người trưởng thành cùng con nít khác nhau ở chỗ có thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Ngài cảm có đúng không?”
Sắc mặt Lạc Tấn Hoa nghiêm túc gật đầu: “Tiêu thái thái nói rất đúng, sau này tôi cùng thái thái nhất định sẽ nghiêm thêm quản giáo con bé!”
“Tôi không có ý bắt ngài quản cô ấy.
Trên thực tế, tôi rất hâm mộ Lạc tiểu thư, sở dĩ cô ấy có thể muốn làm gì thì làm cũng là vì có cha mẹ yêu thương chống lưng! Chỉ là Lạc tiên sinh cùng Lạc thái thái cũng không thể che chở cô ấy cả đời.
Tôi xin nói một câu hơi quá, Lạc tiên sinh cùng Lạc thái thái bảo vệ cô ấy ở dưới cánh chim, chỉ sợ cô ấy vĩnh viễn cũng không trưởng thành được.
Đơn thuần là chuyện tốt, nếu có người lợi dụng chút đơn thuần này, vậy thật là không khéo.”
Lạc Tấn Hoa là quan ngoại giao.
Nghề của ông chính là giao tiếp với đủ loại người, bởi vậy, ông thực mau liền nghe hiểu điều Lâm Quán Quán ám chỉ.
Ồng theo bản năng nhìn Tiêu Dục cách đó không xa, liếc mắt một cái, khẽ gật đầu: “Đa tạ Tiêu thái thái nhắc nhở.”
“Không khách khí!”
Lạc Tấn Hoa lôi kéo Lạc Niệm Niệm, trầm mi nhìn cô: “Nhận lỗi với Tiêu thái thái.”
“Ba.”
“Đừng để ba nói lần thứ hai!” Thanh âm Lac Tấn Hoa lanh lẽo.
Lạc Niệm Niệm ủy khuất không thôi.
Vẻ mặt đưa đám, xin giúp đỡ nhìn Lạc thái thái, Lạc thái thái hiểu biết chồng mình nhất, thấy sắc mặt của ông nghiêm túc, biết lần này ông thật sự tức giận, nghĩ đến hành động hôm nay của Lạc Niệm Niệm đích xác vô cùng thiếu sót.
Lạc thái thái giả vờ tức giận trừng mắt một cái: “Ngày thường mẹ với ba con chính là dạy con đãi khách như vậy sao? Tiêu thái thái nói không sai, con đã không còn là con nít nữa cũng nên vì chịu trách nhiệm với hành động của mình đi, vốn dĩ chính con làm sai chuyện, mau xin lỗi Tiêu thái thái!”
Lạc Niệm Niệm càng ủy khuất.
Ba mẹ luôn luôn yêu thương cô nhưng hôm nay đồng thời trách cứ cô.
Cô cắn môi, tiến lên một bước, không tình nguyện cúi đầu trước Lâm Quán Quán, xin lỗi nói: “Tiêu thái thái, vừa rồi là tôi không đúng, thực xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi!”
Lâm Quán Quán không nghĩ trở mặt với Lạc gia, nhìn thấy cô ta xin lỗi lần nữa, tâm tình cũng chuyển biến tốt, cười cười xem như bỏ qua chuyện này.
Thấy thế.
Lạc Tấn Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay tiệc tối mới vừa bắt đầu, mời Tiêu thái thái nể mặt ở lại chơi thêm chút nữa.”
“Vậy tôi xin làm phiền rồi.”
Sự tình giải quyết hoàn mỹ.
Hai vợ chồng Lạc Tấn Hoa đi trấn an khách khứa, Lâm Quán Quán vừa chuyển đầu liền đối diện với Tiêu Lăng Dạ đang xụ mặt.
Lâm Quán Quán chớp chớp mắt: “Sao vậy?”
Tiêu Lăng Dạ nhấp môi, thật sâu liếc nhìn cô một cái: “Em không cần như vậy.
“Hở?”
“ủy khuất cầu toàn!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán điên cuồng giật giật.
Đêm nay, cô xem như chiếm hết thượng phong, khi nào mà ủy khuất cầu toàn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...