Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


Lúc ba người xoay người, chuẩn bị rời khỏi biệt thự để về nhà, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó, chủ nhân chân chính của biệt thự Lạc Tấn Hoa mang theo Lạc thái thái bước nhanh tới.

Trước mắt mọi người.

Lạc Tấn Hoa có dáng người gầy ốm, sắc mặt hòa ái, năm nay ông vừa mới 60 tuổi đeo một bộ kính viễn thị, khí chất ôn hòa nho nhã, ngũ quan thực nhu hòa, có thể thấy ở thời trẻ cũng là một chàng trai tuấn mỹ.

“Tổng giám đốc Tiêu!”
Bước chân Tiêu Lăng Dạ dừng lại, nhàn nhạt chào hỏi Lạc Tấn Hoa: “Lạc tiên sinh.”
“Baba!
Nhìn thấy Lạc Tấn Hoa cùng Lạc thái thái, Lạc Niệm Niệm tức khắc như có người tâm phúc, cô chạy chậm tới duỗi tay nắm lấy cánh tay Lạc Tấn Hoa cùng Lạc thái thái, ủy khuất nhìn bọn họ: “Baba, mẹ!”
Lạc thái thái nhìn trẻ hơn Lạc Tấn Hoa, cũng có lẽ là nhờ bảo dưỡng tốt, nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, một thân trang phục cùng trang điểm vô cùng khéo léo, ánh mắt bà từ ái, lôi kéo tay Lạc Niệm Niệm, thở dài nói: “Mẹ với ba nói con qua đây xem chuyện, sao lại nghe nói con lại gặp rắc rối!”
Lạc Niệm Niệm ủy khuất: “Con đã xin lỗi Tiêu thái thái ròi.”
Lạc thái thái bất đắc dĩ.

Bà ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Quán Quán đứng bên người Tiêu Lăng Dạ, bà hơi hơi kinh ngạc một chút.


Không biết có phải hay không ảo giác, Lâm Quán Quán nhìn thấy trong ánh mắt Lạc thái thái hiện lên một tia phức tạp.

Hẳn là nhìn lầm rồi đi.

Cô cùng Lạc thái thái không quen biết.

Ông hơi hơi nghiêng đầu.

Nhìn thấy Lâm Quán Quán, trong nháy mắt ông hơi hơi trợn to mắt, nháy mắt sửng sốt, biểu tình nho nhã tựa hồ có chút nứt nẻ.

Biểu tình kia!
Giống như phảng phất nhìn thấy gì đó làm ông khiếp sự.

Lâm Quán Quán không thể hiểu được nhìn ông.

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày: “Lạc tiên sinh!”
“Xin lỗi!” Lúc này Lạc Tấn Hoa mới hoàn hồn, ánh mắt như cũ không có biện pháp nào rời khỏi người Lâm Quán Quán, thấp giọng nói: “Vị này chính là Tiêu thái thái sao?”

Tiêu Lăng Dạ càng nhíu chặt mày.

Anh hơi hơi dịch chuyển, ngăn trở ánh mắt của Lạc Tấn Hoa, thấy ông nhìn qua, lúc này mới lạnh giọng nói: “Lạc tiên sinh có ý kiến gì với vợ tôi sao?”
Không không không!
Lạc Tấn Hoa ý thức được Tiêu Lăng Dạ hiểu lầm, ông dở khóc dở cười thu hồi ánh mắt: “Tổng giám đốc Tiêu hiểu lầm, tôi chỉ là nhìn Tiêu thái thái có chút quen thuộc.”
Lâm Quán Quán không cảm thấy ánh mắt Lạc Tấn Hoa làm cô không thoải mái.

Tuy rằng ánh mắt có hơi trắng trợn nhưng lại không có ý xấu, nghe vậy, cô gật gật đầu nói: “Không có gì lạ, tôi là một diễn viên, nói không chừng Lạc tiên sinh ở trên TV đã thấy tôi.”
Lâm Quán Quán chú ý tới, khi Lạc Tấn Hoa nghe nói cô là diễn viên, sắc mặt như thường không hề có ý ghét bỏ, không khỏi hơi hơi nhướng mày.

Trong cái giới hào môn này vẫn luôn có chút bài xích với nghề nghiệp này.

Không nghĩ tới, Lạc Tấn Hoa lại không có một chút biểu tình khác thường nào, dù là ngụy trang cũng thuyết minh người này có tu dưỡng cực cao.

Lâm Quán Quán không khỏi sinh ra một ít hảo cảm với ông ấy.

“Tiêu thái thái, Niệm Niệm tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, va chạm cô, hy vọng cô nề mặt tôi, không cần chấp nhặt với con bé.”
Lâm Quán Quán cười cười không nói chuyện.

Tuổi còn nhỏ?
Đây là lý do để cô ta khi dễ người khác sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui