Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Lấy tình huống vừa rồi thật đúng là không có khả năng!
Nếu không phải Tiêu Lăng Dạ kịp thời xuất hiện, lúc này nói không chừng Lâm Quán Quán cũng đã bị bảo an đuổi ra ngoài.
“A xin khuyên mọi người lúc bắt người ta phải đạo đức thì phải đứng ở lập trường đương sự mà suy nghĩ một chút, nếu người bị Tưởng Y Y khó xử chính là các người, các người còn có thể vân đạm phong khinh nói được mấy câu tha người hay không!”
Mọi người cười ngượng ngùng, tức khắc liền trầm mặc xuống.
Tưởng Y Y tuyệt vọng.
Sự tình hôm nay khẳng định là không thể thay đổi được.
Cô nhắm mắt lại, chân mềm nhũn quỳ gối trên mặt cỏ, nhìn Lâm Quán Quán nhỏ giọng hô: “Baba! * Lâm Quán Quán ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì? Thanh âm quá nhỏ, nghe không được!”
Tưởng Y Y ha quyết tâm, đề cao thanh âm.
“Baba!”
Lâm Quán Quán lúc này mới vừa lòng, cô híp mắt gật đầu, rộng lượng xua xua tay: “Được rồi được rồi, đứng lên đi, con người của tôi thiện lương rộng lượng, nếu cô làm được chuyện cô hứa hẹn, vậy chúng ta xem như xóa bỏ toàn bộ chuyện này đi.”
Mọi người không còn lời nào để nói.
Mẹ nó!
Bắt người ta quỳ xuống gọi baba rồi còn nói chính mình thiện lương rộng lượng?
Tiêu thái thái!
Bộ cô không có chút mặt mũi nào sao!
“Di, biểu tình của các người là sao vậy.” Lâm Quán Quán bất mãn, quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, cô chớp chớp mắt, một đôi mắt hạnh nhấp nháy nhấp nháy: “Tiêu Lăng Dạ, em không thiện lương rộng lượng sao?”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ bất biến, gật đầu nói: “Thiện lương! Rộng lượng!”
Mọi người thiếu chút nữa hộc máu.
Mẹ nó!
Tổng giám đốc Tiêu, ngài che lương tâm nói chuyện như vậy, lương tâm thật sự sẽ không đau sao!
Tuy rằng nội tâm chửi thầm nhưng trải qua chuyện này, người ở đây cũng xem hiểu rõ có thể làm Tổng giám đốc Tiêu trợn tròn mắt nói dối, hơn nữa nói còn nghiêm túc như vậy, thuyết minh Tổng giám đốc Tiêu đối với Tiêu thái thái quả thực sủng đến tận xương cốt.
ở đây đều là nhân tinh.
Thấy thái độ của Tiêu Lăng Dạ với Lâm Quán Quán, về sau liền biết nên dùng cái thái độ gì để đối đãi Lâm Quán Quán.
Tưởng Y Y lung lay đứng lên.
Hai chân cô nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã, Lâm Quán Quán tay mắt lanh lẹ đỡ cô một phen.
Tưởng Y Y cúi đầu: “Cảm ơn!”
Lâm Quán Quán biết trong lòng cô ta không phục, sở dĩ cũng là ngại thân phận Tiêu Lăng Dạ, sợ nhà bọn họ không nhận nổi lửa giận của Tiêu Lăng Dạ mà thôi.
Cô buông cánh tay của cô ta ra, hảo tâm đề điểm cô ta một câu: “Tuy rằng tôi sinh không ra con gái ngốc như cô nhưng nể mặt cô vừa rồi kêu tôi là baba.
Tôi nhắc nhỏ cô một chút, làm người vẫn nên điệu thấp một chút mới tốt.
Dù sao thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân! Vạn nhất ngày nào đó đắc tội phải không người không nên đụng….Cũng không phải ai cũng giống tôi thiện lương rộng lượng như vậy đâu!”
“Còn có.” Lâm Quán Quán chỉ chỉ đầu của mình: “Về sau làm việc thì nhớ động đầu óc nhiều chút, tránh cho bị người có tâm sai khiến, còn ngốc nghếch đỡ đạn cho người ta.”
Tưởng Y Y sửng sốt.
Tiếp theo, cô như suy tư gì đó rồi nhìn Lâm Vi liếc mắt một cái.
Sự tình giải quyết viên mãn.
Lâm Quán Quán cũng tìm lại mặt mũi, cô rất vừa lòng với kết quả này.
Cô vỗ vỗ tay, lại lần nữa giữ cánh tay Tiêu Lăng Dạ.
“Vui sao?”
“ừm!”
Tiêu Lăng Dạ thở dài, ôn nhu vén một sợi tóc rũ xuống ra sau tai cô: “Vậy về nhà thôi!”
“Đi thôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...