Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Đến lúc đó.
Ba sẽ đánh chết cô.
Tưởng Y Y xin giúp đỡ nhìn vê phía Lâm Vi.
Cô là vì Lâm Vi mới đi tìm Lâm Quán Quán gây phiền toái, Lâm Vi không có khả năng thấy chết mà không cứu đi.
“Chị Lâm.”
Lâm Vi ngây ngốc đứng ở nơi đó, phảng phất như không nghe được thanh âm của Tưởng Y Y.
Cô ta cũng không phải là giả vờ mà là thật sự chấn kinh rồi.
Sau khi Từ Tiêu Lăng Dạ nói ra câu “Vợ của tôi” kia cô liền như bị sét đánh, sau khi khiếp sợ trong lòng cô ta tràn đầy ghen ghét.
Cô hao hết tâm tư, tính toán trăm đường mới làm Vạn Hướng ly hôn với vợ mà cưới cô.
Tuy rằng Vạn Hướng là ông lão 60 tuổi nhưng cô có thể dựa vào Vạn Hướng mà bước vào trong vòng phú hào Vân Thành.
Cô còn chưa kịp đắc chí.
Kết quả.
Kẻ thù lớn nhất Lâm Quán Quán lại ở trong giới thượng lưu trở thành thái thái của Tiêu Lăng Dạ người đứng đầu bảng phú hào!
Em không thiện lương rộng lượng sao?
Cô lao lực tâm tư mới chen được vào giới này mà Lâm Quán Quán, không cần tốn nhiều sức liền trở thành nhân vật đứng đầu đỉnh kim tự tháp!
Cô ta hận!
Cô ta không cam lòng!
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì tất cả chuyện tốt đều bị người phụ nữ này chiếm hết!
Lâm Vi nắm chặt nắm tay, móng tay mảnh dài đâm thật sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt ánh lên màu đỏ tươi.
“Chị Lâm!
Tưởng Y Y sốt ruột lại hô một tiếng, lúc này Lâm Vi mới nghe được thanh âm của cô, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt khẩn cầu, Lâm Vi cắn chặt răng, không nói một lời.
Để cô cầu tình Lâm Quán Quán, cô làm không được!
“Chị Lâm!!”
Lâm Vi trực tiếp quay đầu đi.
Ánh mắt Tưởng Y Y lập tức tràn ngập oán hận.
“Hắc!” Lâm Quán Quán vỗ vỗ bả vai cô, cười ngâm ngâm mà nhìn cô ta: “Nhìn đi đâu vậy!”
“Tiêu thái thái ngài buông tha cho tôi đi, lần sau tôi không dám nữa.”
“Lần sau, cô còn muốn có lần sau à.”
Tưởng Y Y bị buộc có chút tuyệt vọng.
Không khí toàn bộ hiện trường vô cùng áp lực.
Trong đám người.
Không biết là ai hô một câu: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu không, thôi bỏ đi!”
Lâm Quán Quán xoay người nhìn đám người, phát hiện có người nhìn cô có chút không tán đồng, Lâm Quán Quán cười: “Hay cho câu tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Hôm nay nếu tôi không buông tha cho cô ta, chính là tôi bụng dạ hẹp hòi sao?”.
Truyện Mạt Thế
Mọi người không lên tiếng.
Lâm Quán Quán lạnh mặt, cô hừ nhẹ một tiếng: “Vừa rồi tôi thiếu chút nữa bị người đuổi ra ngoài cũng không thấy vị thánh nhân nào đứng ra thay tôi nói hai câu nha! Hoá ra các người có thể bắt nạt tôi còn tôi mà phản kích thì chính là tôi sai sao? Tôi hỏi các người một câu, nếu tôi không lấy ra thư mời, Tưởng Y Y sẽ bỏ qua cho tôi à?”
Mọi người cứng họng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...