Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


Lão gia tử mặc một thân áo dài màu đen, dáng người gầy, mặc áo dài vào rất có loại khí chất tiên phong đạo cốt.

Lúc này.

Hai người ngồi ở trên ghế đá hoa viên, trên bàn đá đặt một cái đèn thơm màu tím, xua tan mấy con muỗi ngày hè.

Nhìn thấy Lâm Quán Quán khiến cho mọi thứ oanh động, Khương Ninh thập phần phản cảm.

Bà nhíu mày lại: “Người phụ nữ kia sao lại ở chỗ này!”
Lão gia tử sờ sờ cái mũi, không nói chuyện.

Này không phải rõ ràng sao, khẳng định là Lăng Dạ mang đến.

Bất quá vì phòng ngừa Khương Ninh tức giận, ông vẫn là quyết định giả làm người câm.


Khương Ninh vừa mới hỏi ra liền hối hận.

Còn cần hỏi sao!
Trừ bỏ Tiêu Lăng Dạ, còn ai sẽ mang cô ta lại đây!
Khương Ninh che ngực: “Lăng Dạ thế mà mang theo người phụ nữ này tới tham gia yến hội như vậy quan trọng! Nó điên rồi sao!”
Lão gia tử tiếp tục giả làm người câm.

“Lăng Dạ rốt cuộc coi trọng cô ta ở điểm nào! Người phụ nữ này từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, căn bản là lên không được mặt bàn, Lăng Dạ mang cô ta tới nơi này, quả thực mất hết mặt Tiêu gia chúng ta!”
“…” Lần này lão gia tử nhịn không được: “A Ninh, bà không thích Lâm Quán Quán thì không thích Lâm Quán Quán, không thể bay lên đến nông thôn thành thị như vậy! Dân quê? Dân quê làm sao! Hôm nay những người tới tham gia yến hội này, nhìn thì ngăn nắp lượng lệ nhưng trong gia phả ba đời trước có người nào không phải từ nông thôn đi ra.

Không nói người khác, không phải tôi cũng là từ nông thôn ra sao?!”
Khương Ninh càng thêm bực mình, bà trừng mắt lão gia tử: “ông cố ý đối nghịch với tôi chứ gì, ông rõ ràng biết tôi nói chính là Lâm Quán Quán!”
Lão gia tử nhỏ giọng nói thầm.

“Tôi nào biết.”
Nhìn Lâm Quán Quán bị Tưởng Y Y chỉ trích, lão gia tử có chút ngồi không yên, ông chậm rãi đứng lên.


“Đứng lại!” Khương Ninh quát bảo ông đứng lại: “ông muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là giải vây cho Lâm Quán Quán.”
“Ông giải vây cho cô ta?” Khương Ninh tức đỏ mắt: “ông rõ ràng biết tôi chán ghét cô ta, thế nhưng còn muốn đi giải vây cho cô ta!”
“Tôi biết bà chán ghét cô ấy chính là cô ấy dù gì cũng đã đăng ký kết hôn với Lăng Dạ liền tính bà không thừa nhận, hiện tại cô ấy cũng là vợ hợp pháp của Lăng Dạ, là con dâu Tiêu gia chúng ta! Nhà chúng ta mâu thuẫn, chính mình người một nhà đóng cửa lại xử lý như thế nào đều được, cũng không thể để con dâu chúng ta bị người ngoài bắt nạt, bà nói có phải không?”
Khương Ninh giận: “Cô ta không phải con dâu của tôi! Tôi sẽ không thừa nhận!”
“Được được được, không thừa nhận không thừa nhận.

Bà đừng vội, nghe tôi phân tích chút đi, Lâm Quán Quán khẳng định là được Lăng Dạ mang đến, tuy rằng không biết lúc này Lăng Dạ vì sao không ở bên người cô ấy nhưng đợi chút Lăng Dạ xuất hiện, mọi người khẳng định liền biết quan hệ giữa hai người bọn họ.

Cứ như vậy, hôm nay chuyện này liền biến vị.

Người khác sẽ không nói Lâm Quán Quán bị người khi dễ, chỉ biết nói con dâu Tiêu gia chúng ta vô dụng, lần đầu xuất hiện ở công chúng đã bị một cái tiểu nhân vật không biết tên khi dễ, đến lúc đó thể diện Tiêu gia chúng ta đặt ở chỗ nào nữa?!”
Sắc mặt Khương Ninh khẽ nhúc nhích, lại cắn răng nói: “Hôm nay Lăng Dạ mang cô ấy lại đây, nên nghĩ đến cục diện hiện tại!”
Trong khoảng thời gian này, trải qua Bác sĩ Hoắc trị liệu bệnh trầm cảm của Khương Ninh có chút chuyển biến tốt đẹp.

Liên quan, hận ý của bà đối với Lâm Quán Quán đều giảm bớt rất nhiều.

Thấy sắc mặt Khương Ninh do dự, con ngươi lão gia tử vừa chuyển: “Đượ rồi, chúng ta không đi hỗ trợ! Để Lâm Quán Quán bị người đuổi đi cũng được!”
Khương Ninh cắn răng, muốn nói lại thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui