Tâm Can không kén ăn, trong tay ôm một cái màn thầu lớn, gặm rất ngon lành.
Vài chén rượu xuông bụng.
Gương mặt cha Lâm đỏ bừng, lời nói càng nhiều: “Các cháu không biết Quán Quán khi còn nhỏ nha, nghịch ngợm! Lá gan cũng lớn! ồng còn nhớ rõ có một lần cô bé đi vườn táo hái quả, thế nhưng còn ở vườn táo cứu một thiếu niên bị bắt cóc! Khi đó cô bé hình như còn chưa đến mười tuổi đâu.
Bọn bắt cóc còn mang theo dao ở trong vườn táo tìm người, cô bé thế nhưng lại to gan đem người về nhà!”
Cả người Tiêu Lăng Dạ chấn động!
Vườn táo!
Thiếu niên bị bắt cóc?
Tay anh run lên!
Cái ly rượu thiếu chút nữa bị đổ ra, anh hít sâu một hơi, ngừng thở.
“Lúc ấy thật sự làm chúng ta sợ muốn chết! Thiếu niên kia bị thương từ trên xuống dưới, trên quần áo đều là máu/ Mới vừa về đến nhà liền nghe nói có người xấu đến từng nhà bắt đầu tìm người dọa chúng ta sợ muốn chết, bởi vì chuyện này, Quán Quán còn bị bà nội con bé hung hăng răn dạy một trận nữa!”
“Sau đó thì sao?”
Cha Lâm không chú ý biểu tình Tiêu Lăng Dạ, nghe anh truy vấn, tiếp tục nói: “Quán Quán từ nhỏ đã thiện lương, con bé mang thiếu niên kia đi cấp cứu nhưng cũng suýt hù chết mấy người lớn chúng ta! Lúc ấy chúng ta nghe nói có người xấu đến từng nhà tìm người, lo lắng bọn họ tìm được chúng ta sẽ gây hoạ.
bà nội Quán Quán chạy đi tìm ông, bảo ông dùng xe đẩy kéo thiếu niên kia đưa tới địa phương khác.
Còn may thiếu niên kia tuy rằng bị trọng thương nhưng vẫn còn chút lý trí, trong miệng vẫn luôn nói gọi điện thoại gọi điện thoại.
Mười mấy năm trước, lúc ấy vừa mới bắt đầu có điện thoại thôn Lâm gia chúng ta khẳng định là không có, chỉ có một cái siêu thị trên đường lớn là có điện thoại, nên ông liền mang thiếu niên kia lên trên đường lớn!”
Tay Tiêu Lăng Dạ nắm chén rượu run nhè nhẹ.
Anh quả thực không dám nghĩ tới!
Sao có thể trùng hợp như vậy được chứ!
Năm đó.
Anh bị người của Liễu Uyển Lê cùng Tiêu Kính Niên bắt cóc, những người đó trói anh lại rồi đưa anh tới Huyện Tuyền, lúc ấy, anh bị bọn bắt cóc tra tấn đến cả người toàn là vết thương, bởi vì mất máu quá nhiều, thần trí không tỉnh.
Cũng may mắn cả người anh là vết thương, hơi thở thoi thóp nên bọn bắt cóc thấy anh suy yếu, không có trói chặt tay chân anh, bọn bắt cóc đem anh bỏ ở một cái nhà cũ nát.
Anh ra vẻ suy yếu để bảo tồn thể lực, nhân lúc hai bọn bắt cóc đi mua đồ dùng sinh hoạt, anh chạy khỏi ngôi nhà cũ nát, bọn bắt cóc thì đuổi theo sau.
Lúc ấy!
Mắt thấy sắp bị bọn bắt cóc bắt lấy, anh phát hiện ở sau lưng căn nhà cũ là một dòng sông nhỏ chảy xiết, anh không rảnh lo nhiều như vậy, liền nhảy xuống sông.
Anh theo dòng nước đi xuống phía dưới, rất nhanh đã cắt đuôi được bọn bắt cóc.
Sau đó.
Bởi vì quá mệt mỏi, anh cũng không thấy rõ cái gì, chỉ có thể loáng thoáng nhìn được một cái bóng … Hình như cô bé ấy có nói gì đó nhưng do mệt quá anh cũng không nghe rõ.
Không bao lâu.
Cô bé dùng sức nâng anh dậy, mang anh ra vườn táo, trong lúc mơ mơ màng màng, anh mơ hồ nhìn thấy sau cổ cô bé phảng phất có một cái bớt hình con bướm.
Tiếp theo!
Anh hoàn toàn lâm vào hôn mê, rốt cuộc nghĩ không ra.
Đến khi bị người ta đánh thức khỏi cơn hôn mê, anh cũng đã nằm ở một cái siêu thị, siêu thị có điện thoại bàn, anh lập tức gọi điện thoại về nhà cầu cứu.
Cũng là ở lúc ấy anh mới biết được, thì ra anh bị bọn bắt cóc đưa tới Huyện Tuyền!
Chuyện sau đó liền thuận theo tự nhiên.
Ba mẹ nhận được điện thoại của anh lập tức phái người tới Huyện Tuyền tiếp ứng, lúc sau anh liền về tới Vân Thành!
Sự kiện bắt cóc đã mang đến thương tổn rất lớn với anh.
Lúc ấy ba mẹ lo công tác, anh cùng A Diễn xem như là được một tay Liễu Uyển Lê nuôi lớn.
Liễu Uyển Lê lại là người đứng sau chuyện bắt cóc, chuyện này cho anh đả kích rất lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...