“Được rồi được rồi, đồ ăn đều làm tốt, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Được!
Lúc ăn cơm, tài xế cũng đem quà tặng đã mua trở lại.
Hai tài xế, hai tay đều đầy ấp đồ đạc.
Ở nông thôn khi thăm người thân không có gì quý trọng hơn sản phẩm dinh dưỡng, quý trọng nhất cũng chính là thuốc cùng rượu, tài xế lại mua một thực phẩm từ sữa cùng đồ uống, hai người đàn ông xách hai tay cũng muốn không nổi.
Cha Lâm nhíu mày: “Quán Quán, là cháu bảo đi mua sao?”
Là cháu mua.” Tiêu Lăng Dạ đi tới, từ trong tay tài xế lấy ra rượu trắng mở một bình ra: “Quán Quán khi còn nhỏ nhận được rất nhiều sự chăm sóc của hai người, lòng cháu cảm kích không thôi nên muốn kính hai người hai ly, không biết hai người có thể cho cháu ít mặt mũi này không.”
Khoan hãy nói.
Tiêu Lăng Dạ ngày thường lạnh lùng nhưng nếu muốn nói để chọc người khác vui vẻ cũng là không khó khăn gì.
Một phen lời nói đã lướt qua quan hệ “Khách khí” với Lâm Quán Quán, cũng thể hiện sự coi trọng của anh với cha Lâm cùng Chu đại nương, còn thể hiện sự yêu quý của anh với Lâm Quán Quán.
Hai người vừa nghe, liếc nhau lập tức mặt mày hớn hở.
“Gì mà mặt mũi hay không mặt mũi, cháu rể cháu quá khách khí rồi, tới tới tới, chúng ta vừa nói vừa uống, cha nói một chút chuyện lúc Quán Quán còn nhỏ cho cháu, ha ha, chắc canh cháu sẽ cảm thấy hứng thú!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán vừa kéo, khóc không ra nước mắt.
Đại cha à!
Có thể không cần nói khuyết điểm của cô ra không!
Cơm trưa rất phong phú!
ít nhất ở thôn Lâm gia mà nói đã là rất phong phú.
Một nồi canh gà hầm nấm.
ớt xanh xào trứng.
Thịt kho tàu cà tím.
Còn có một đĩa khoai tây.
Mặt khác, có hai đứa nhỏ còn được nấu riêng một nồi cháo đậu xanh.
Chu đại nương xoa xoa tạp dề, có chút ngượng ngùng: “Không biết hôm nay các cháu trở về cũng không có đi họp chợ mua đồ ăn, đồ ăn này đều là rau nhà mình trồng cũng không biết các cháu ăn có quen không.”
“Đã rất phong phú rồi.” Lâm Quán Quán đỡ bà: “Đại nương bà vất vả cả một cái buổi sáng, mau ngồi xuống ăn cơm, chúng ta cũng mười mấy năm không gặp mặt, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được được được!”
Lâm Quán Quán rót cho hai người một ly rượu trắng, rót cho Tiêu Lăng Dạ một chút.
Ngày hôm qua đăng ký kết hôn, cô đã uống không ít, buổi sáng hôm nay tỉnh lại còn có chút say rượu, cho nên cô không uống rượu, cầm một lọ đồ uống.
Hai đứa nhỏ mỗi đứa một chén cháo đậu xanh.
“Đại cha, đại nương!” Lâm Quán Quán giơ đồ uống lên: “Tửu lượng của cháu không tốt, hôm nay không uống rượu được, dùng đồ uống thay thế kính hai người một ly.”
Mọi người chạm cốc, Lâm Quán Quán uống lên hai ngụm, nhỏ giọng nói với Tiêu Lăng Dạ: “Vết thương của anh còn chưa tốt, uống ít rượu thôi.”
Thanh âm cô tuy nhỏ nhưng khoảng cách lại tương đối gần, Chu đại nương vẫn nghe thấy rồi.
Bà nhìn Lâm Quán Quán, lại nhìn Tiêu Lăng Dạ, cười nói với cùng cha Lâm: “ông Lâm! Nhìn xem Quán Quán kết hôn xong liền không giống trước nữa, nhìn tình cảm hai vợ chồng thật tốt.”
Ánh mắt cha Lâm vô cùng dịu dàng.
Ông cụng ly với Tiêu Lăng Dạ, cười nói: “Lăng Dạ, ông nhìn trạng thái của Quán Quán liền biết hiện tại con bé sống một cuộc sống rất tốt, khẳng định không thể thiếu công lao của cháu.” Ông cảm khái nói: “Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt đã mười mấy năm qua đi, hiện tại nhìn thấy Quán Quán ông còn có thể nhớ rõ bộ dáng khi còn nhỏ của con bé.”
Lâm Quán Quán đỡ trán.
Nghe lời này cô liền biết đại cha khẳng định đem mấy chuyện xấu lúc nhỏ ra nói rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...