Sau khi bà qua đời, cô và chị gái liền trở về Vân Thành.
Mấy năm nay, các cô chưa từng trở về, hai anh em Lâm Đại Phúc cũng không có trở về, nấm mồ của bà tự nhiên không người chăm sóc, bởi vậy, lúc này nấm mồ nói là nấm mồ, trên thực tế lại chỉ có một đống đất rất nhỏ.
Nếu không phải cha Lâm nói đây là phần mộ của bà nội, chỉ sợ cô sẽ cho rằng nơi này chỉ là một cái đống đất nhỏ nhô lên.
Trong lòng Lâm Quán Quán chua lòm.
Thấy thế.
Cha Lâm xoa xoa tay: “Quán Quán, sau khi bà cháu qua đời, mảnh đất này là nơi cha và đại nương trồng trọt lúc mạch, đến mùa gặt thì dùng máy móc.
Cho nên qua từng năm máy móc chạy ngược xuôi cạnh mộ sẽ san bằng một ít đất, cha và đại nương cháu có đôi khi cũng sẽ đắp đất lại, bất quá rốt cuộc thời gian dài.”.
ngôn tình hay
“Đại cha, cha không cần phải nói, cháu đều hiểu mà!”
Mười mấy năm qua đi, nhà bọn họ lại không có người thân chăm sóc, còn có thể có cái nấm mồ cũng đã thực không tồi, hơn nữa còn không giống với mấy nấm mồ ngoài đồng khác, mộ của bà nội không có cây cỏ dại nào, hiển nhiên là có người thường xuyên nhổ cỏ giúp.
Mảnh đất này là của cha Lâm cùng đại nương, đương nhiên cỏ cũng là do hai người bọn họ nhổ giúp.
Lâm Quán Quán đi đến mộ, quỳ xuống.
Thấy thế, cha Lâm thở dài nói: “Cháu nhiều năm như vậy không trở về, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói với bà cháu, cả nhà cháu ở đây tế bái đi, cha không quấy rầy các cháu nữa, cha đi xem táo trong vườn một chút.
Đợi chút nữa tế bái xong rồi, có thể đi qua vườn táo tìm cha.
Nếu mệt mỏi, thì đi về trước.
Đúng ròi, các cháu còn nhớ rõ đường trở vê chứ?”
Tiêu Lăng Dạ gật đầu: “Nhớ rõ!”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, cha đi trước đây.”
“Đại cha, cha đi chậm một chút.” “Được rồi.”
Cha Lâm đi rồi, Lâm Quán Quán quỳ gối trước mộ, vẫy tay với hai đứa nhỏ: “Duệ Duệ, Tâm Can, lại đây!”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đi tới.
“Quỳ xuống, dập đầu với bà nội đi!”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn dập đầu.
Lâm Quán Quán lấy ra tiền giấy đã mua sẵn, để cạnh mộ rồi đốt lửa: “bà nội bà có thấy không, Duệ Duệ cùng Tâm Can là con của Quán Quán đấy, con của Quán Quán đã lớn như vậy rồi…bà nội, Quán Quán mười hai năm không có trở về thăm bà, bà có trách cháu không?”
“Sẽ không!”
Tiêu Lăng Dạ ở bên người cô quỳ xuống, nhìn nấm mồ nói: “bà nội thương em như vậy, mặc kệ em làm cái gì, bà nội đều sẽ không trách em.”
Lâm Quán Quán trầm mặc đốt vàng mã.
Tiêu Lăng Dạ cũng thêm một ít giấy vào đống lửa.
Nói thật.
Người chết như đèn tắt!
Anh căn bản không tin thần quỷ, bất quá nếu có thể làm trong lòng Quán Quán được an ủi, anh cũng nguyện ý tin một lần!
Tiêu Lăng Dạ giữ chặt tay Lâm Quán Quán.
Làm gì?
Tiêu Lảng Dạ không nói hai lời, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ nhung tơ tinh xảo, anh mở hộp ra lấy ra bên trong một cái nhẫn kim cương hồng nhạt, cũng mặc kệ Lâm Quán Quán phản ứng thế nào, anh lập tức mang vào ngón áp út của cô.
Lâm Quán Quán trợn mắt há hốc mồm!
Lâm Quán Quán ngây ngốc nhìn nhẫn trên tay, trợn tròn mắt.
Nhưng mà.
Không hề có cho cô thời gian phản ứng, Tiêu Lăng Dạ đã từ trong túi lại móc ra một cái hộp nhung tơ nhỏ tinh xảo, anh mở hộp ra, lộ ra bên trong một cái nhẫn đơn giản hào phóng nói: “Đeo cho anh.”
Lâm Quán Quán chớp chớp mắt nhìn cái nhẫn trên tay mình rồi lại nhìn nhìn cái hộp nam giới.
Hiển nhiên.
Là nhẫn đôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...